- Bang bang…
Cửa phòng làm việc bằng gỗ cũ kỹ chợt vang lên thanh âm, Lâm Đông Mai đang ngồi trong văn phòng cầm bút bi màu đỏ chấm bài cho nhi đồng trong viện theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra, hơi nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc lên tiếng:
- Mời vào.
Chi nha…
Cửa phòng bị đẩy ra, thanh âm tiếng vang kẽo kẹt chói tai, trong ánh mắt hồ nghi của Lâm Đông Mai, một thanh niên mặc áo sơ mi quần bò đi vào, chính là Diệp Dương Thành.
- Cậu là…
Vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành, vẻ nghi hoặc trên mặt Lâm Đông Mai càng đậm, tuy đã gần năm mươi, nhưng dù sao đã làm viện trưởng cô nhi viện Quang Minh suốt hai mươi năm, từng gặp qua không ít người, phú hào bụng phệ vung tiền như rác, quan chức bụng phệ tay nắm quyền to, nhưng Lâm Đông Mai chưa từng nhìn thấy dáng vẻ vị khách nào như Diệp Dương Thành.
Thanh niên này chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng trên người lại mang theo cỗ khí chất tường hòa như mùa xuân ấm áp, không biết vì sao Lâm Đông Mai thậm chí cảm thấy được trên người thanh niên kia có một cỗ khí thế thản nhiên uy nghiêm, cùng cảm giác tường hòa dung hợp, nhưng lại dị thường nho nhã.
- Lâm viện trưởng, chào ngài.
Nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Đông Mai, trên mặt Diệp Dương Thành toát ra nụ cười ôn hòa, nói:
- Tôi tên là Diệp Dương Thành.
- Diệp Dương Thành?
Nghe được Diệp Dương Thành tự giới thiệu, Lâm Đông Mai thoáng ngẩn ra một lúc liền đứng lên, chần chờ nói:
- Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chap-chuong-than-quyen/2422733/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.