11
Khi đến trường, Trương Bằng vẫn đứng đợi ở cổng. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của tôi, cậu ấy hơi hé miệng, hỏi:
"Cậu ổn chứ?"
Tôi gật đầu, không nói gì.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của tôi, hiếm khi cậu ta lại tỏ ra tinh ý:
"Cậu không phải vừa bị từ chối tỏ tình đấy chứ?"
Tôi nhìn cậu ấy.
Thật khó để ai đó liên hệ giữa hai người đàn ông với nhau, nhưng khi ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt không chút né tránh của cậu ấy, tôi lập tức hiểu ra.
Tôi và Trương Bằng giống nhau.
Trương Bằng vỗ vai tôi, an ủi:
"Không sao đâu, tớ từng còn thảm hơn. Tớ lén hôn ông cậu nhỏ của mình, không có qu/an h/ệ m/áu mủ nhé, ông ấy chửi tớ ghê tởm rồi hét lên bắt tớ cút đi."
Tôi nghẹn họng, suýt phun ra một ngụm m/áu. Thà đừng an ủi còn hơn, ai mà chẳng có nỗi đ/au chứ?
Nhìn vẻ mặt bất lực của tôi, cậu ấy ngượng ngùng gãi mũi:
"Thôi, để tớ mời cậu đi uống rư/ợu, hôm nay không say không về!"
Khi chúng tôi đang đi đến quán bar, cậu ấy đột nhiên hỏi:
"À đúng rồi, cậu là 1 hay 0 thế?"
Tôi: "1."
Cậu ấy bật cười:
"Với cái tay chân bé tí này, lại còn mông cong nữa, chắc chắn cậu là 0 rồi."
Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy:
"Tại sao tớ không thể là 1? Thế còn cậu?"
"Tớ là 0."
Tôi liếc nhìn thân hình cường tráng và cơ bắp phát triển của cậu ấy, không thể tin nổi:
"Cậu là 0 á?"
Cậu ấy nghiến răng:
"Thì sao được? Người kia là 1."
Chúng tôi nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chat-on-dinh-cam-xuc-cua-hoac-thieu/1749554/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.