Cát Tường đứng ngoài cửa thư phòng, đỏ mặt nghe những âm thanh vụn vỡ như có như không thoáng qua, hắn ngẩng đầu nhìn trời, thầm nhủ thanh niên đúng là hay xúc động, một người đều đang thương, một người vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, kết quả là vừa gặp mặt đã như củi khô bắt lửa, làm bậy như thế không sợ nhiệt tình quá đốt trụi cả thư phòng nữa chứ.
Đương nhiên, Cát Tường cũng chỉ dám nghĩ thầm như thế thôi, chứ hắn không có can đảm nói ra.
Trong phòng, Lâm Duyệt và Tề Nhiễm tách ra rồi, cả hai bắt đầu bình tĩnh lại. Lâm Duyệt mím môi, hắn có ý định làm thêm gì đó thật, nhưng bây giờ sức khỏe không cho phép, chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm chờ đến lần sau khi hai người được ở riêng với nhau, hắn nhất định sẽ không có lòng mà không có sức như hôm nay.
Tề Nhiễm thì không nghĩ nhiều như Lâm Duyệt, y là người cổ đại chân chính cả hai đời, tư tưởng về mặt này tương đối bảo thủ, không thể phóng khoáng cởi mở như Lâm Duyệt được, hai người bên nhau như hiện tại đã đủ khiến y vui sướng rồi.
Lâm Duyệt không muốn để Tề Nhiễm nghĩ thêm, để y cảm thấy mình kém cỏi, hắn ho khan rồi nói: “Vết thương của em không sao chứ.”
Tề Nhiễm khẽ nhích cánh tay mình, sau đó lại nhìn lên ngực Lâm Duyệt, y lắc đầu nói: “Không sao.”
Lời này là thật lòng, trong mắt Tề Nhiễm thì vết thương của Lâm Duyệt mới đáng gọi là bị thương, so với hắn thì y chẳng qua chỉ chảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-dich-ton-dich-truong-ton/584486/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.