Lâm Duyệt còn đang bận tâm vấn đề Tề Nhiễm có nhìn thấy mình nhập vào ông cụ Lâm hay không, có suy nghĩ gì hay không. Bây giờ đột nhiên nghe Lâm Trung hỏi vậy, hắn lập tức mất kiên nhẫn mà đáp: “Vật đầu tiên mà Hoàng thượng ban thưởng không phải chính là cái hổ tử vàng ròng được thờ trong kho riêng của ta đó sao?”
Hổ tử, tên thông tục chính là ống tiểu.
Lâm Trung nghe xong câu trả lời của ông cụ Lâm thì nét mặt trở nên cực kỳ phức tạp, vừa giống như thở phào lại giống như lời sắp nói tiếp bị nghẹn lại, nghẹn đến nỗi sắc mặt khó coi. Lâm Duyệt nhìn ông ta rồi lại nhìn quanh, nói: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, trở về trước đã.”
Lâm Trung vâng dạ, im lặng đi theo sau Lâm Duyệt. Ông ta không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, nếu ông cụ Lâm không trả lời được câu hỏi vừa rồi, ông ta lại thấy bình thường. Nhưng ông cụ không những trả lời đúng, mà câu trả lời lại còn rất hoàn mỹ, những nghi ngờ vô lý trong lòng Lâm Trung bỗng chốc dao động. Ông ta nghĩ, liệu có phải mình hiểu lầm gì không, phụ thân vẫn là phụ thân, chẳng qua là có vài lúc không giống phụ thân nữa mà thôi.
Khi ông cụ Lâm vào triều làm quan, thật ra Hoàng đế cũng không quá tin dùng. Ông cụ trung thành tận tâm, vừa vào triều đã đắc tội không ít người vì Hoàng đế, thậm chí khi xử vụ án đầu tiên, còn xử lý luôn cả đứa cháu của Thái hậu khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-dich-ton-dich-truong-ton/651861/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.