Tạ Uyên đang suy tư, Kỷ Thụy bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vã chạy về, vừa đến cầu thang đã thấy anh cầm một cái hộp, gò má lập tức đỏ lên: “Cái này… Cái này… Cái này là cô em cho, em nói không cần không cần mà cô ấy cứ nhất quyết phải đưa cho em, em cũng không biết làm sao!”
Nghe nói không phải do cô tự mua, Tạ Uyên thầm thở phào nhẹ nhõm: “Ra là vậy.”
“… Anh có phản ứng kiểu gì vậy? Sao anh lại như trút được gánh nặng vậy?” Kỷ Thụy nghi ngờ: “Anh ghét việc tiến xa hơn với em đến vậy sao? Phải chăng anh không hề yêu em, chỉ coi em như cháu gái nhỏ mà thương, nên mới miễn cưỡng ở bên em…?”
Chưa nói hết những lời chất vấn, Tạ Uyên đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, trực tiếp bịt miệng cô.
“Ưm ưm ưm!” Bị bịt đến mức méo mó như mỏ vịt, Kỷ Thụy ra sức phản kháng.
Tạ Uyên bình tĩnh lên tiếng: “Còn làm loạn nữa không?”
Kỷ Thụy nhanh chóng ủ rũ xuống, buồn bã nhìn anh.
Tạ Uyên buông tay, đang định nói gì đó, thì nghe thấy Kỷ Thụy nói giọng buồn bã: “Anh chỉ biết bắt nạt em.”
Tạ Uyên mềm lòng, nâng mặt cô lên hôn nhẹ.
Họ đang ở trên cầu thang, Kỷ Thụy đứng cao hơn anh một bậc, vừa vặn bù đắp chênh lệch chiều cao, Tạ Uyên không cần cúi đầu cũng có thể dễ dàng hôn cô, sau khi hôn, họ nhìn nhau đắm đuối một hồi lâu.
“Chờ thêm một chút nhé.” Tạ Uyên thở dài, không thể không nói rằng trong hai phút suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-toi-de-thua-ke-gia-san-cua-chu-do/973167/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.