Kỷ Thụy ngủ một giấc này quá sâu, từ từ mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối xuống. Ký ức ban ngày giống như nước chảy tràn vào trong đầu, cô chậm chạp chớp chớp mắt, vừa muốn ngồi dậy, cảm giác được có gì đó kéo chăn lại.
Cô dừng một chút cúi đầu nhìn lại, thấy Tạ Uyên đang ngủ say bên giường.
Chú nhỏ? Cô không ngồi dậy nữa, trở mình nằm sấp trên giường, lặng lẽ lại gần quan sát.
Tại sao có thể có người như vậy, cho dù là nằm sấp ngủ, nửa khuôn mặt đều đặt ở trên cánh tay, mặt mày ngũ quan vẫn rất đẹp, lông mi… Lông mi dày quá, đây là lần đầu tiên cô phát hiện, lông mi của chú nhỏ dày như vậy. Kỷ Thụy giống như phát hiện được một thế giới mới, cẩn thận từng li từng tí vươn tay chọc một cái.
Ngứa, cô vân vê ngón tay, lại chọc chọc, sau khi mất hứng thú với lông mi, lại bóp sống mũi anh.
Ừ, rất tốt, xem ra là mũi tự nhiên.
Kỷ Thụy im lặng cười trộm, đang muốn chạm vào chỗ khác, người nhìn như đang ngủ đột nhiên mở miệng: “Đừng quá đáng.”
“Chú nhỏ!” Kỷ Thụy vui vẻ: “Chú tỉnh rồi?”
Tạ Uyên không nhanh không chậm ngồi dậy, trên mặt còn có vết hằn do ngủ: “Tôi không phải người chết, bị cô giày vò đến như vậy mà còn chưa tỉnh.”
“Sao chú lại ở trong phòng cháu vậy?” Kỷ Thụy xoa vết hằn trên mặt anh.
Tạ Uyên ngửa người ra sau: “Cô quản được tôi sao.”
“Chú là chú nhỏ của cháu, cháu mà mặc kệ chú thì ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chau-toi-de-thua-ke-gia-san-cua-chu-do/973196/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.