🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiếng chuông vang lên khi tiết học thứ hai kết thúc, trong lớp học vang lên những tiếng kêu la thảm thiết, bởi vì sắp tới giờ ra sân chạy thể dục giữa giờ.

Từng người một đứng dậy khỏi chỗ ngồi như những xác sống trèo ra khỏi mồ, kéo lê thân xác vô hồn ra khỏi lớp học.

Chẳng mấy chốc, trong lớp chỉ còn lại hai người.

Một người vùi đầu đọc sách, người còn lại cúi đầu làm bài tập, không ai nói lời nào, như thể họ là những người bạn học mới gặp nhau lần đầu.

Một lúc sau, Trần Giang Dã đặt cuốn sách xuống, nhấc cặp sách đang vứt trên bàn lên và lục lọi bên trong. Anh đang tìm quyển sổ nháp, nhưng không tìm thấy.

Anh ném chiếc cặp trở lại chỗ cũ, ánh mắt nhìn về phía Tân Nguyệt trước mặt, sau đó ngả người tựa vào ghế, tay đút vào túi quần, giơ chân đá vào ghế của Tân Nguyệt.

"Cho mượn quyển sổ nháp."

Tân Nguyệt không muốn để ý đến chàng trai gọi cô là chó, kéo ghế về phía trước.

Trần Giang Dã cũng không ngạc nhiên với phản ứng của cô, đuôi mắt anh hơi nhướng lên, rồi lại giơ chân đá thêm một lần nữa.

Tân Nguyệt lại kéo ghế về phía trước.

Trần Giang Dã lại đá.

Tân Nguyệt tiếp tục kéo ghế cho đến khi ngực cô gần như bị ép vào bàn, vậy mà người nào đó vẫn còn có thể đá, thật không biết chân anh dài đến mức nào.

Cô cũng không kéo ghế nữa, coi như không cảm thấy gì, anh muốn đá thì cứ tiếp tục đá. Dù sao thì anh cũng đá vào bàn, cô không đau mà người đau là anh. Giờ cô thậm chí còn hy vọng anh đá mạnh hơn chút cho đau chết anh đi.

Đáng tiếc, Trần Giang Dã không làm theo ý cô.

Thấy cô không kéo ghế nữa, anh cũng không đá nữa, lười biếng đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, hai tay đút túi quần ngồi nửa người lên bàn của bạn cùng bàn với cô, nhìn cô chăm chú.

"Ở trường, em cũng nóng tính như vậy sao?" Anh hỏi cô.

"Liên quan gì đến anh."

Tân Nguyệt thậm chí không thèm liếc anh lấy một cái.

Trần Giang Dã bật cười∶ "Tôi chỉ tùy tiện bịa ra cho qua chuyện với bọn họ thôi, em con mẹ nó lại cố tình so đo với tôi?"

Tân Nguyệt không nói gì, không thèm để ý anh.

Nhưng mà cô càng như vậy, người nào đó lại càng hăng hái.

Trần Giang Dã cúi người xuống, đưa tay nắm lấy mặt cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình.

"Làm sao?"

Đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, ánh mắt hiện rõ vẻ gian xảo, kèm theo nụ cười xấu xa nở trên môi: “Em muốn tôi nói thật với bọn họ?”

Đôi mắt đang nhíu lại vì cau mày của Tân Nguyệt lập tức mở lớn.

"Nói rằng tôi bị em cắn."

Trần Giang Dã còn cố tình kéo dài giọng với vẻ trêu chọc.

Mặt Tân Nguyệt đỏ bừng lên chỉ trong chưa đầy một giây, mà bàn tay Trần Giang Dã đang nắm mặt cô cũng cảm nhận được sức nóng ấy.

Thế là, nụ cười trong mắt anh hiện rõ.

Anh nở một nụ cười, để lộ cái răng nanh sắc nhọn.

Cho đến bây giờ, Tân Nguyệt chưa bao giờ chống lại được dáng vẻ lúc anh cười rộ lên, đặc biệt là nụ cười đầy nghiền ngẫm xen lẫn ý xấu đó, răng nanh lộ ra, giống như một con ma cà rồng biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng hiến cổ mình.

Anh thật sự rất giống ma cà rồng, với làn da trắng lạnh, răng sắc nhọn, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt đen như mực, chưa kể đến đôi mắt anh nhuốm đầy h*m m**n như bị máu khơi dậy.

Tân Nguyệt như bị anh cướp mất cả hơi thở lẫn linh hồn, không thể rời mắt khỏi anh, giống như một cô gái bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của ma cà rồng trong phim.

Cô không thở, nhưng hơi thở giữa hai người lại càng lúc càng nặng nề, từng nhịp một càng thêm sâu.

Hơi thở của anh trở nên thô ráp và nặng nề.

Trong phim, những người bị mê hoặc không chỉ là những cô gái xinh đẹp, mà câu chuyện chỉ bắt đầu từ khi một ma cà rồng cao quý chìm đắm vì con mồi của chính mình.

Nhưng đôi mắt của cô gái lại là thứ hấp dẫn hơn cả máu tươi.

Thời khắc này Trần Giang Dã càng giống một ma cà rồng, một con ma cà rồng đã quá lâu không uống máu, khát đến mức sắp mất đi lý trí.

Ánh mắt anh bắt đầu trở nên mê ly, đôi mắt không còn tập trung, hơi thở nặng nề và nóng bỏng.

Bàn tay anh đang nắm lấy mặt Tân Nguyệt không tự chủ được mà không ngừng siết chặt hơn, cơ thể dần dần hạ thấp xuống, khoảng cách giữa đôi môi hai người cũng từng chút một được thu hẹp lại.

Nhưng vào lúc này, ngoài lớp học có tiếng bước chân.

Đôi mắt của Trần Giang Dã bỗng dưng có tiêu điểm trở lại, anh lập tức tỉnh táo.

Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần.

Lớp học đột nhiên vang lên tiếng di chuyển bàn ghế.

Trần Giang Dã đè Tân Nguyệt xuống ghế, đống sách chất cao trên bàn che khuất bóng dáng của họ.

Người đi ngang qua bên ngoài lớp học nghe thấy tiếng động thì nhìn vào, nhưng không thấy ai, nhưng người đó không dừng lại, vẻ mặt hơi nghi ngờ rồi đi tiếp.

"Anh làm gì thế?!"

Tân Nguyệt trừng mắt nhìn anh, Trần Giang Dã đè nặng đến mức cô gần như không thở nổi, cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh quá nặng, cô căn bản là không thể đẩy nổi.

Không phải do cô yếu, mà là do anh không muốn rời đi.

“Em muốn bị người khác nhìn thấy việc chúng ta vừa làm sao?”

Anh vẫn nắm chặt mặt cô, tay còn lại chống trên ghế, đè chặt lên người Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt cảm thấy anh đang nói linh tinh.

“Anh thả tôi ra và cút đi không phải xong sao?”

Nghe thấy cô dùng từ “Cút”, ánh mắt Trần Giang Dã lập tức lóe lên tia lửa giận dữ.

“Tại sao tôi phải cút?”

Anh càng dùng sức nắm chặt mặt cô hơn, giọng nói cũng trở nên hằn học: "Em vẫn chưa trả lời tôi."

“Trả lời anh cái gì?”

Bị đè dưới tư thế này trong lớp, Tân Nguyệt tức giận đến mức quên mất anh vừa nói gì.

Trần Giang Dã nghiến răng nghiến lợi nhắc lại cho cô: “Em muốn tôi nói với bọn họ là miệng tôi bị em cắn nát sao?”

Tân Nguyệt sửng sốt.

“Sao nào?”

Trần Giang Dã mạnh tay lắc mặt cô.

Tân Nguyệt cau mày trừng mắt nhìn anh: "Anh không nói cái gì khác được sao? Nhất định phải nói tôi là chó à?"

“Em không phải à?”

Tân Nguyệt không ngờ anh lại nói như vậy, tức đến mức không nói nên lời, há miệng một lúc lâu mới phát ra tiếng:

“Anh mới là chó! Anh cắn tôi trước!”

"Ồ."

Trần Giang Dã khẽ hừ lạnh một tiếng trong cổ họng.

Anh bất ngờ buông cô ra, rồi mạnh mẽ kéo cổ áo xuống, để lộ một bên vai, trên đó có một vết răng nhạt.

“Ai là chó? Ai cắn trước?”

Tân Nguyệt nhìn vết răng đó, vô thức nuốt nước bọt.

Không biết vì lý do gì, cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, lầm bầm: "Cũng tại anh làm người mà giống chó quá."

Rõ ràng là anh đổi trắng thay đen, bọn họ nói về chuyện xảy ra ngày hôm đó, chứ không phải là trước đây. Ngày hôm đó là anh cắn trước, nên cô mới cắn lại, nhưng ngay cả câu lầm bầm này cô cũng không dám nói ra.

Trần Giang Dã lại hừ lạnh một tiếng.

"Tân Nguyệt."

Anh gọi tên cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.

“Là em ép tôi.”

Anh nói vậy, giọng điệu trầm thấp và lạnh lẽo.

Tân Nguyệt bỗng cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đánh trúng, không đau nhưng cảm giác lại vô cùng khó tả.

Cô nhìn anh, ánh mắt dần mất đi sự giận dữ, thay vào đó là sự bình tĩnh.

Một lúc sau, cô nghiêm túc nói: “Trần Giang Dã, chúng ta có thể nói chuyện một cách vui vẻ không?”

Ánh mắt Trần Giang Dã tối lại.

“Không thể.”

“Tại sao?”

“Tôi không có gì để nói với em.”

Lạnh lùng nói ra câu này, anh đột nhiên buông cô ra và đứng dậy khỏi người cô.

Khi Tân Nguyệt chống tay lên ghế đứng dậy, anh đã nhanh chóng lấy một quyển vở trên bàn của cô và quay lại chỗ ngồi của mình.

Tân Nguyệt cũng chẳng buồn nói thêm với đại thiếu gia cứng đầu và kiêu ngạo này, cô lấy một quyển sổ nháp trên bàn rồi quay lại ném cho anh, sau đó giật quyển vở trên bàn lại.

“Quyển này mới là quyển nháp.”

Nói xong, cô quay trở lại chỗ ngồi.

Trong mười mấy phút tiếp theo, cả hai không nói thêm câu nào, chỉ cầm bút làm bài, lớp học yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng bút cọ vào giấy.

Tân Nguyệt cứ nghĩ rằng sự xuất hiện của anh sẽ khiến cô rối loạn, nhất là sau khi vừa xảy ra trận cãi vã, nhưng không ngờ cô lại nhanh chóng bình tĩnh lại để làm bài, hoàn toàn không giống như ngày hôm qua.

Khi lớp học bắt đầu ồn ào vì các bạn học lần lượt trở về lớp, Tân Nguyệt dừng bút và suy nghĩ về lý do. Nhưng những chuyện như thế này, dù suy nghĩ thế nào cũng khó tìm ra câu trả lời đúng, cô chỉ có thể đoán rằng—

So với việc anh không ở bên, thì việc anh ở đây khiến cô cảm thấy an tâm hơn.

Thực tế dường như đúng là như vậy.

Trong hai tháng anh rời đi, mỗi khi nghỉ trưa, cô không bao giờ ngủ được. Khi đèn trong lớp học đã tắt, giờ lại là mùa đông, cô không muốn lên sân thượng hứng gió lạnh, nên cũng chỉ đành nằm sấp ngủ, xem như để mắt nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô lại ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt tỉnh dậy, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau đó lén lút quay đầu nhìn người ngồi sau lưng.

Trên bàn anh không có nhiều sách, không che khuất anh, rèm trong lớp đã kéo lại, ánh sáng mờ ảo, nhưng cô vẫn nhìn rõ khuôn mặt anh.

Anh vẫn đang gối đầu lên cánh tay ngủ, có vẻ như ngủ không được thoải mái lắm, lông mày nhíu lại, anh trông có vẻ rất hung dữ ngay cả khi ngủ.

Tân Nguyệt nhẹ nhàng tựa đầu lên cánh tay, đầu vẫn nghiêng, cứ lặng lẽ nhìn anh như vậy, khóe môi bất giác nở nụ cười nhẹ.

Một lúc sau, tiếng chuông báo chuẩn bị vào lớp vang lên, đèn trong lớp cũng được bật sáng.

Tân Nguyệt kịp thu lại ánh nhìn trước khi anh mở mắt, nhưng nụ cười trên môi cô vẫn không biến mất.

Trần Giang Dã ngồi ngay phía sau cô, nên khi vừa mở mắt ra, anh đã nhìn thấy khóe miệng cô khẽ cong lên.

Ý thức tỉnh táo trong chốc lát, lại nhanh chóng trở nên mơ hồ

Sau đó, anh cũng khẽ cong khóe miệng.

*

Buổi chiều có tiết thể dục.

Tân Nguyệt vẫn phải tham gia tiết thể dục, không thể cứ mãi ở trong lớp ngoài việc ăn, ngủ, đi vệ sinh được.

Trường Trung học Đan Hồ có ba tòa nhà giảng dạy. Nhóm học sinh giỏi như Tân Nguyệt học ở tòa giữa. Tòa nhà thứ ba chủ yếu là văn phòng giáo viên, phòng thí nghiệm và phòng thiết bị, vì vậy khi đi từ tòa nhà thứ ba xuống vào giờ ra chơi sẽ không gặp ai, nhưng Tân Nguyệt vẫn đợi một lúc rồi mới đi xuống.

Còn về Trần Giang Dã, ngay sau khi tan học, anh đã cùng với Từ Dương và Hồ Vũ Hàng, hai người ngồi cuối lớp ra ngoài.

Lúc này đã gần đến giờ học, lẽ ra bọn họ nên có mặt ở sân bóng rổ để chờ tập hợp, nhưng Tân Nguyệt lại thấy bọn họ ở cầu thang của tòa nhà giảng dạy thứ ba.

Bọn họ đi từ trên sân thượng đi xuống, vừa bước vào là mùi thuốc lá xộc thẳng vào mặt, rõ ràng là vừa mới hút thuốc xong.

Tầng này toàn là văn phòng trống, rất nhiều nam sinh thường đến đây để hút thuốc.

Tình bạn giữa các chàng trai đến thật nhanh, chỉ cần ăn một bữa, uống vài ly, hút chung điếu thuốc là đã coi nhau như anh em.

Từ Dương và Hồ Vũ Hàng là hai người được công nhận là đẹp trai nhất lớp trước khi Trần Giang Dã đến, chiều cao cũng không thấp, đi cùng Trần Giang Dã cũng không chênh lệch quá nhiều.

Tân Nguyệt liếc nhìn Trần Giang Dã một cái rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, đi trước bọn họ xuống cầu thang.

Thời gian đã sắp hết, Tân Nguyệt không nhìn quanh mà chỉ tập trung vào con đường phía trước, bước đi rất nhanh. Ba người phía sau có vẻ đi chậm rãi, nhưng vì chân dài nên khoảng cách với cô không xa lắm.

Chỉ riêng Tân Nguyệt đi trên đường đã đủ thu hút sự chú ý, huống chi phía sau còn có ba chàng trai cao ráo, đẹp trai, trong đó có một người nhan sắc cực kỳ xuất chúng, khó mà không khiến người khác để ý.

Mấy nữ sinh trong phòng thể dục đã thấy bọn họ từ xa, lấy điện thoại ra lén quay video.

Vì bọn họ ở trong phòng, góc quay cũng xa nên Tân Nguyệt và ba người phía sau không hề nhìn thấy, không hề biết mình đã bị quay lại.

Đoạn video này nhanh chóng được nữ sinh kia đăng lên mạng, vừa mới đăng lên lượng like đã tăng chóng mặt.

Tân Nguyệt nghĩ rằng cư dân mạng đã gần như quên cô, nhưng điều này chỉ đúng khi cô không xuất hiện thêm lần nào nữa. Bây giờ cô lại xuất hiện, hơn nữa còn là cảnh quay chính diện, sau lưng còn có ba chàng trai, một trong số đó có ngoại hình không thua kém bất kỳ ngôi sao nào trong làng giải trí, các tài khoản marketing ngay lập tức hành động.

Đến tiết học cuối cùng của buổi chiều, video do người quay đăng lên mặc dù chỉ có khoảng hai trăm nghìn lượt thích, nhưng hàng trăm tài khoản marketing đã lan truyền ảnh chụp chính diện của Tân Nguyệt và Trần Giang Dã gần như khắp các mạng xã hội

Khoảng bốn giờ chiều, đám Từ Minh Húc đã nhìn thấy video về hai người họ, điên cuồng nhắn tin cho Trần Giang Dã. Tuy nhiên, Trần Giang Dã đã bật chế độ im lặng và để điện thoại trong túi, nên không thấy hàng chục tin nhắn và hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ bọn họ.

Trường Trung học Đan Hồ không cho phép học sinh sử dụng điện thoại di động, Trần Giang Dã chỉ mở điện thoại khi ăn xong và khi đi hút thuốc cùng bọn Từ Dương.

Vì vậy, khi Từ Dương và Hồ Vũ Hàng nhìn thấy Trần Giang Dã mở điện thoại, trước đó anh còn bình thường, nhưng ngay sau khi màn hình sáng lên, khuôn mặt anh trở nên u ám.

“Tôi đi gọi điện thoại một chút.”

Anh trực tiếp dùng tay trần dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, rồi lạnh lùng bước ra khỏi sân thượng.

Khi đến cầu thang của tầng này, anh bấm gọi một số điện thoại.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới được kết nối.

Không đợi bên kia nói gì, anh đã lên tiếng trước: “Có người quay video tôi đăng lên mạng. Tối nay sau chín giờ tôi không muốn thấy bất kỳ video hay hình ảnh nào liên quan đến tôi nữa.”

Đầu dây bên kia im lặng nửa giây, rồi bật cười: “Bố còn đang tự hỏi tại sao con lại gọi cho bố.”

“Bớt nói nhảm đi, chuyện nhỏ này đừng nói với tôi là ông không làm được.”

Giọng Trần Giang Dã có thể nói là cực kỳ khó chịu, hoàn toàn không có vẻ gì là nhờ vả, mà ngược lại giống như ra lệnh, thậm chí là ra lệnh cho một người mà anh cực kỳ ghét.

“Chuyện nhỏ này tất nhiên không phải vấn đề, vấn đề là thái độ của con.”

Người ở đầu bên kia bình tĩnh nói.

Trần Giang Dã cười lạnh: “Trần An Lương, gần đây tôi quá nể mặt ông rồi phải không?”

Người bên kia không những không tức giận mà còn cười, hỏi: “Trong video chỉ có một mình con à?”

Sắc mặt Trần Giang Dã ngay lập tức trở nên u ám hơn, như muốn giết người.

“Ông con mẹ nó một vừa hai phải thôi.”

Anh nghiêm giọng cảnh cáo.

“Con không cần giấu bố, bố biết cô gái tên Tân Nguyệt đó, cũng biết con bé là điểm yếu của con.”

Khi nghe đến tên Tân Nguyệt, đôi đồng tử của Trần Giang Dã chợt bùng lên cơn giận dữ khủng khiếp, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Con đừng căng thẳng như vậy."

Người ở đầu dây bên kia như có thể nhìn thấy biểu cảm lúc này của anh: "Bố sẽ không làm gì con bé đâu."

"Ông dám thử làm gì cô ấy xem?"

Giọng anh đã không chỉ dừng lại ở mức cảnh cáo.

Đầu dây bên kia chỉ cười khẽ: “Cúp máy đây, bố còn có cuộc họp.”

Ngay giây sau, cuộc gọi bị ngắt.

Trần Giang Dã nghe âm thanh tút tút từ đầu dây bên kia, anh đặt điện thoại xuống, ánh mắt cũng dần tối lại, ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt như biến thành một màu đen hòa vào với đôi con ngươi u tối.

Từ khi trở về và đàm phán với Trần An Lương, anh đã mơ hồ đoán được ông đã biết về sự tồn tại của Tân Nguyệt. Chỉ là tại sao lúc đó Trần An Lương không nhắc đến tên của Tân Nguyệt, đến bây giờ anh mới biết.

Chết tiệt!

Anh thầm chửi rủa trong lòng.

Lúc này, anh liếc thấy trên màn hình có một tin nhắn mới xuất hiện.

Anh hít một hơi sâu, cầm điện thoại lên.

[Anh Dã, cậu thấy tin nhắn rồi đúng không? Tôi gọi điện cho cậu nhưng thấy máy bận.]

Đó là tin nhắn từ Từ Minh Húc.

Bên trên tin nhắn này còn có hai câu khác, và phía trên nữa là vài bức ảnh được chụp từ video trên mạng.

Anh lướt qua ba dòng tin nhắn của Từ Minh Húc, kéo lên và nhấn vào bức ảnh đầu tiên mà Từ Minh Húc đã gửi.

Trong bức ảnh phóng to, khuôn mặt của anh và Tân Nguyệt hiện ra. Do góc chụp và cây cối ở góc đường khuất nên không nhìn thấy Từ Dương và Hồ Vũ Hàng trong ảnh, chỉ có anh và Tân Nguyệt.

Nhìn bức ảnh này một lúc, biểu cảm u ám của anh cuối cùng cũng dịu lại đôi chút, thậm chí còn lộ ra chút ý cười.

Sau một lúc lâu, anh nhấn giữ bức ảnh, chọn "Lưu lại" trong khung tùy chọn, coi như là...

Bức ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.