Buổi chiều có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi, rất nhiều học sinh nội trú thường về ký túc xá chơi điện thoại.
Lưu Linh và Trịnh Miểu Miểu là những người phải trở về phòng ngủ mỗi ngày, vừa về là nằm lên giường xem Douyin.
Sau khi mở Douyin ra, video đầu tiên Trịnh Miểu Miểu lướt thấy chính là Tân Nguyệt và Trần Giang Dã.
“Lưu Linh!”
Trịnh Miểu Miểu kinh ngạc hét lên.
“Sao vậy?”
Trịnh Miểu Miểu kích động đưa điện thoại di động cho cô ta xem: "Mình lướt thấy Tân Nguyệt này! Video đầu tiên luôn đó!”
Nghe cô ta nói như vậy, Lưu Linh lập tức bật dậy khỏi giường, đến cầm điện thoại của Trịnh Miểu Miểu xem.
"Đệt, ai mà tài thế, quay được cả cậu ta và Trần Giang Dã luôn."
Lưu Linh lướt qua phần bình luận, thấy có nhiều bình luận khen Tân Nguyệt, khen Trần Giang Dã, và rất nhiều bình luận khen cả hai người, còn có người dập đầu nói giá trị nhan sắc của hai người thật tuyệt con mẹ nó vời.
Mặc dù đám Lưu Linh không ưa Tân Nguyệt, nhưng cho tới bây giờ bọn họ chưa từng chê bai khuôn mặt của cô, cũng không cảm thấy ngạc nhiên với việc cô nổi tiếng toàn mạng xã hội nhờ nhan sắc. Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng, với sự phát triển nhanh chóng của video ngắn hiện nay, Tân Nguyệt đã không xuất hiện gần năm tháng mà vẫn có nhiều người nhớ rõ cô, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy lại có khả năng nổi tiếng toàn cõi mạng.
Lúc này, một thông báo hiện lên, là tin nhắn từ Hồ Tư Vũ, hiện đang ở cùng bạn trai:
[Có người đã quay video Tân Nguyệt và Trần Giang Dã và đăng lên mạng rồi đấy, các cậu biết chưa?]
Lưu Linh trả điện thoại lại cho Trịnh Miểu Miểu, cầm điện thoại của mình nhắn lại:
[Bọn tớ vừa mới lướt thấy.]
Hồ Tư Vũ: [Nữ sinh quay video đó học cùng lớp với bạn trai tớ, nói rằng cậu ấy đã tăng hơn hai chục nghìn người theo dõi chỉ trong chiều hôm nay, video đó cũng có hơn một trăm nghìn lượt thích, chắc mọi người đều đang ngồi hóng chờ cậu ấy tiếp tục quay Tân Nguyệt và Trần Giang Dã.]
Lưu Linh: [Vãi!]
Trịnh Miểu Miểu: [Chỉ trong một buổi chiều đã tăng hai chục nghìn người theo dõi? Nếu cậu ấy có thể quay thêm một video nữa, không phải có thể trở thành một người khá nổi tiếng sao?]
Hồ Tư Vũ: [Ừ, mình đoán tối nay không biết có bao nhiêu người sẽ ngồi xổm bên ngoài phòng ngủ ký túc xá để chụp hình Tân Nguyệt.]
Lưu Linh nhìn thấy câu này, tròng mắt xoay tròn hai vòng, rồi gõ chữ, nói:
[Bọn họ chụp thì chúng ta cũng chụp.]
Trịnh Miểu Miểu nhìn thấy tin nhắn cô ta gửi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cô ta: "Vậy mà cậu lại muốn chụp cậu ta?”
Lưu Linh trả lời với vẻ tự nhiên: "Không chụp thì uổng lắm, nếu người khác đều chụp, chúng ta ở gần cậu ta nhất sao lại không?"
“Cậu không sợ cậu ta trở mặt với cậu sao?”
Lưu Linh hừ một tiếng, tiện thể liếc mắt một cái.
"Ai sợ cậu ta."
Trịnh Miểu Miểu nhíu mày, có chút rối rắm nói: "Dù sao chúng ta cũng cùng một phòng, trở mặt không tốt lắm đâu."
Lưu Linh ngẩng đầu lên, bĩu môi nói: "Mình không muốn chung phòng với cậu ta từ lâu rồi, trở mặt thì trở mặt, nếu cậu ta không muốn bị chụp, có giỏi thì dọn ra ngoài đi."
Nói xong, không biết cô ta nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười rộ lên.
"Cậu ta trở mặt thì càng tốt, xem mình không chụp cái bộ mặt đó của cậu ta rồi đăng lên mạng, để toàn bộ mạng xã hội đều thấy!"
Nghe cô ta nói vậy, Trịnh Miểu Miểu dường như hào hứng, vẻ mặt không còn sợ sệt như trước, còn giơ ngón tay cái lên: "Vẫn là chị Linh của tớ giỏi."
Trịnh Miểu Miểu nhìn ra ngoài cửa, hạ thấp giọng nói tiếp: "Nếu cậu ta thật sự cãi nhau với cậu, nếu cậu không quay được, tớ và Tư Vũ nhất định sẽ quay giúp cậu."
Lưu Linh biết cô ta chỉ giỏi mấy cái trò này, hừ một tiếng nói: "Đến lúc đó cậu mà không quay được, tớ mới nói đến cậu á."
"Yên tâm đi."
“Tớ vẫn thấy khó tin những gì Tư Vũ nói.”
Trịnh Miểu Miểu “Ui trời” một tiếng: "Vào những lúc quan trọng, tớ sẽ không làm hỏng việc đâu."
“Vậy đi.’’
Cô ta còn đưa ra kế hoạch: "Chúng ta lên kế hoạch trước, sắp xếp vị trí quay cho tốt vào, đừng để cậu ta nhìn thấy chúng ta đang quay."
Lưu Linh không ngờ cô ta lại nhiệt tình với việc này như vậy, bất ngờ nhíu mày, sau đó nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì tối nay sau khi tan học, chúng ta và Tư Vũ nghĩ xem phải làm thế nào."
“Được.”
Lúc đó, Tân Nguyệt đang ở lớp đọc sách, không hề biết mình lại bị quay video, chỉ khi gần đến giờ vào học, bạn cùng bàn của cô, Từ Tuấn Kiệt trở về nói cho cô biết chuyện này, Từ Tuấn Kiệt còn lén lút lấy điện thoại ra cho cô xem video.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trên video hơn mười vạn lượt thích, Tân Nguyệt không diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình là gì, rõ ràng cả người cô vô thức run lên vì tức giận, nhưng đáy lòng lại không hề nổi lửa giận, chỉ có cảm giác chới với vô tận, như ngã xuống vực sâu, cứ rơi mãi, rơi mãi…
Cô không hiểu, trên đời này có nhiều người muốn nổi tiếng đến phát điên, ông trời không đáp lại nguyện vọng của bọn họ, nhưng lại khăng khăng áp đặt chuyện này lên người cô.
Cô chỉ muốn học tập thật tốt, sao lại khó khăn đến vậy?
Từ sau năm mười tuổi, cô như gặp phải quỷ, chuyện này nối tiếp chuyện kia tìm tới cô. Cô bị người thân ruột thịt vứt bỏ, bị người cùng làng bôi nhọ vì một chuyện không có thật, còn bị bắt nạt ở trường.
Cô vất vả chịu đựng đến cấp ba, cho rằng mình sắp hết khổ, nhưng những chuyện không dứt lại tìm tới, không cho cô một phút bình yên.
Trước đây, khi cô vô tình nổi tiếng, những người đó phải chạy xe bốn, năm tiếng đồng hồ trên con đường nát để tới tìm cô, làm phiền cô, chứ chưa nói đến bây giờ đang ở thành phố, ở trường học đông người tụ tập.
Tân Nguyệt vốn tưởng rằng mình đã quen với việc số phận bị đùa cợt và hành hạ, nhưng khi tất cả mọi chuyện đổ dồn lên đầu cô, cô phát hiện mình không được kiên cường như trong tưởng tượng.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.
Cô cảm thấy bất lực, ngay cả việc nổi giận cũng không có sức, đến một cái nhíu mày cũng trở nên gian nan.
Từ Tuấn Kiệt nhận thấy sự khác thường của cô, vội vàng tắt điện thoại, hỏi cô: "Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Cô nói không sao, nhưng giọng nói lại vô lực như người mắc bệnh nặng.
Từ Tuấn Kiệt biết cô không muốn bị quay chụp, không muốn nổi tiếng trên mạng, nhưng anh ấy không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ có thể hỏi dò cô: "Hay là, ngày mai mình mang mũ và khẩu trang tới cho cậu?"
Anh ấy là sinh viên ngoại trú, có thể ra ngoài cổng trường mua đồ sau giờ học.
Tân Nguyệt không từ chối, nhẹ nhàng nói với anh ấy: "Cảm ơn cậu.”
Nói xong, Tân Nguyệt nâng cánh tay lên đặt ở trên bàn, đầu vùi xuống, trán để trên cánh tay, giống như tư thế ngủ, nhưng hai mắt vẫn mở to đờ đẫn nhìn xuống mặt đất.
Từ góc độ này của Từ Tuấn Kiệt, anh ấy có thể nhìn thấy cô mở to hai mắt. Mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng anh ấy vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực của cô.
Anh ấy học cùng lớp với Tân Nguyệt từ cấp hai, nghe được chuyện người trong làng đồn mẹ ruột cô bỏ đi với người khác, cũng từng thấy Thịnh Hàng kéo một đám người chặn cô ở sân thể dục, có một lần bọn Hạ Mộng Nghiên ném đá về phía cô, anh ấy cũng đứng ngay phía sau cô.
Anh ấy đã chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc đen tối và chật vật của cô, nhưng anh ấy chưa từng thấy cô như bây giờ…
Giống như có vô số bàn tay đang kéo cô xuống vực sâu, mà cô đã không còn sức để giãy dụa.
Dù đôi khi đáy mắt cô thường xuyên có sự sợ hãi, cô cũng chưa bao giờ từ bỏ đấu tranh. Anh ấy đã thấy ánh mắt của cô nhìn những người đó từ sợ hãi dần dần biến thành cứng cỏi ngoan cường giống như cỏ dại không thể cắt hết, điều này khiến anh ấy cho rằng cô sẽ không thể bị quật ngã. Nhưng cuộc sống giống như phải đè bẹp cô mới bỏ qua, dùng những chuyện càng ngày càng khiến người ta không có sức phản kháng hơn cả việc bị bắt nạt và bị chửi bới.
Bị bắt nạt còn có thể trốn còn có thể tránh, bị chửi bới cũng có thể mắt điếc tai ngơ, nhưng bị phơi bày ra ánh sáng trong tầm mắt công chúng, cô hoàn toàn không có cách nào tránh khỏi, sẽ có vô số người vì chút sự nổi tiếng này mà lao vào cô như sói đói.
Chưa nói đến, lần này có người đã nếm được ngon ngọt.
Cô không giống như những ngôi sao hay những người nổi tiếng trên mạng đã ký hợp đồng với công ty, có vệ sĩ và có đoàn đội, nói không chừng một ngày nào đó một mình cô sẽ bị vây chật như nêm cối ở một nơi nào đó, bị yêu cầu chụp ảnh chung, quay video, thậm chí có thể sẽ có người lợi dụng lúc hỗn loạn giở trò với cô.
Những điều này nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ.
Anh ấy muốn giúp cô, nhưng năng lực chỉ giới hạn ở việc đưa mũ và khẩu trang cho cô.
Từ Tuấn Kiệt siết chặt hai tay, lòng cũng căng thẳng.
Anh ấy hận bản thân mình vô dụng.
Nhưng trong tình huống này, dường như ai cũng chỉ có thể giúp cô được nhiêu đó.
Từ Tuấn Kiệt thở dài, quay đầu đi, anh biết Tân Nguyệt chắc chắn không muốn bị người nhìn thấy vào những lúc thế này.
Một lúc sau, tiếng chuông báo hiệu vang lên, còn mười phút nữa là đến giờ học.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, nâng đầu lên khỏi khuỷu tay, vẻ mặt lại khôi phục như thường, biểu cảm hờ hững, lạnh lùng.
Rất nhiều người trong lớp thỉnh thoảng liếc cô một cái, sau đó thì thầm, biểu cảm hoặc cười hoặc trào phúng.
Mắt Tân Nguyệt khá kém, nhưng lỗ tai cô rất thính, cô nghe thấy có người đang nói:
"Nếu không có cô Hà Tình và các thầy cô khác đưa cậu ta về ký túc xá, tôi cũng sẽ tìm một chỗ ngồi xổm để chụp hình cậu ta."
"Tôi nghe nói có người đã chọn sẵn chỗ đẹp, chuẩn bị trốn trong bồn hoa để chụp hình, cũng sẽ không bị bắt gặp mang điện thoại di động, quay chụp gì cũng rõ nét."
“Bồn hoa tối om, đèn chớp từ điện thoại không phải rất dễ bị lộ sao?”
"Nhưng không thấy rõ mặt, hơn nữa giảm độ sáng xuống, dùng một miếng vải che lên nữa, ai mà nhìn thấy?"
Ánh mắt Tân Nguyệt trở nên u ám, cô cười lạnh trong lòng.
Những kẻ này thật đúng là trò gì cũng nghĩ ra được.
Lúc này, có người ở phía trước đứng lên quay đầu nhìn về phía bên này, nhưng không phải đang nhìn cô, ánh mắt lướt qua cô và dừng lại ở phía sau.
“Trần Giang Dã đâu?”
Nam sinh kia lại nghiêng đầu nhìn về phía Từ Dương đang ngồi ở giữa phòng học.
Từ Dương nhún vai: "Không biết.”
"Ba người các cậu không phải đi..."
Nam sinh làm động tác hút thuốc.
Từ Dương nhìn quanh lớp học, thấy không có bóng dáng giáo viên, trực tiếp nói mà không kiêng dè: "Hút được một nửa thì cậu ấy nói có việc đi rồi, cũng không biết đi đâu."
“Kia kìa?”
Hồ Vũ Hàng ngồi sau Từ Dương dùng cằm chỉ về phía cửa sau.
Mấy người quay đầu nhìn về phía cửa sau, Tân Nguyệt cũng theo bản năng quay đầu lại.
Trong tầm mắt cô, Trần Giang Dã mặc một bộ đồ đen, lông mày nhíu lại, mang theo hơi thở lạnh lẽo như đêm đông bước vào lớp, tay cầm một cái mũ và một bịch khẩu trang.
Tân Nguyệt nhìn anh đi thẳng về phía mình, sau đó ném những thứ trong tay lên bàn cô.
Mũ là của cô làm rơi ở phòng khách sạn của anh, khẩu trang là mới mua còn chưa mở.
“Đội lên đi.”
Giọng nói của như mang theo gió lạnh bên ngoài, sắc bén như dao, giọng điệu không cho phép từ chối.
Tân Nguyệt ngơ ngác.
Có người trong lớp bắt đầu bàn tán về mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô không nghe thấy.
Trong thế giới của cô dường như chỉ còn lại người trước mắt này.
Vừa rồi, cô còn thấy bất lực và mệt mỏi trước số phận bị trêu đùa, cả người từ xương cốt đến ngũ tạng lục phủ đều lạnh buốt. Nhưng giờ phút này, nhìn đôi mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo ấy, đáy lòng cô bỗng dâng lên một dòng nước ấm áp, giống như trong vực sâu đen tối và rét lạnh thấu xương, cô nhìn thấy anh bước về phía cô với ánh sáng bình minh.
Cô đột nhiên cảm thấy…
Thế giới này cũng không tuyệt vọng đến vậy nếu có anh ở bên cô.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Mọi người đừng nóng vội, rất nhanh sẽ đến đoạn ngọt ngào lắm lắm lắm đó.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.