🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vào ngày hai mươi hai tháng Mười hai của năm thứ sáu hôn nhân, mong ước của Trần Giang Dã chỉ còn một nửa, đó là cùng Tân Nguyệt sống bình an đến già.

Và nửa còn lại, không cần phải cầu nguyện nữa.

Giấc mơ của bác sĩ A Nguyệt của anh đã trở thành hiện thực, cô thực sự trở thành bác sĩ thực hiện phẫu thuật rách hoàng điểm do chấn thương, và cũng là bác sĩ trẻ nhất trong lịch sử nước nhà có thể thực hiện ca phẫu thuật này.

Vào ngày đầu tiên Tân Nguyệt thực hiện thành công ca phẫu thuật rách hoàng điểm do chấn thương, Trần Giang Dã, lúc này đã quay về trụ sở chính và đảm nhận chức vụ tổng giám đốc, đã hủy tất cả các cuộc họp, tự mình đến tiệm hoa mua một bó hoa, rồi lái xe đến cổng bệnh viện, đợi bác sĩ A Nguyệt của anh tan làm.

Anh đến sớm, và Tân Nguyệt tan ca muộn hơn một chút.

Trong cái lạnh cắt da, anh không ngồi trong xe mà cầm bó hoa dựa vào cửa xe đợi cô.

Khi Tân Nguyệt ra khỏi bệnh viện, cô đã thấy anh từ khoảng cách rất xa. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác như trở lại mùa hè lúc anh cầu hôn cô.

Dù hiện tại là mùa đông, sau lưng anh không có ráng đỏ, cô vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng mãnh liệt như mùa hè năm đó.

Bao năm trôi qua, Trần Giang Dã của cô dường như vẫn là chàng trai lãng mạn và nóng bỏng năm ấy, luôn cầm một bó hoa hồng để đợi cô.

Anh thực sự vẫn giữ được cảm giác trẻ trung rực rỡ của năm ấy, dù cho giờ đây anh mặc vest, đeo đồng hồ, là tổng giám đốc của một tập đoàn trị giá nghìn tỷ, nhưng chỉ cần đôi mắt anh hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên, anh vẫn mãi Trần Giang Dã, người đã khiến cô rung động suốt mùa hè năm ấy chỉ bằng một nụ cười.

Cô không nén nổi tình cảm, đáy mắt cô lộ ý cười, cô bước từng bước về phía anh.

Dường như anh rất thích nhìn cô bước về phía mình, cứ lười biếng dựa vào cửa xe, đợi đến khi khoảng cách giữa bọn họ thu hẹp chỉ còn chưa đầy hai mét, anh mới từ từ đứng thẳng dậy, đưa bó hoa hồng cho cô.

"Chúc mừng, bác sĩ A Nguyệt, đã hoàn thành được giấc mơ của mình."

Tân Nguyệt nhận bó hoa, cúi đầu mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Cũng chúc mừng đại thiếu gia Trần. Sau mười một năm, cuối cùng ước nguyện của anh cũng thành hiện thực."

"Bác sĩ A Nguyệt thật xuất sắc, chỉ mới mười một năm."

Vẻ mặt anh hờ hững, nhưng giọng điệu lại chắc chắn: "Chúng ta còn rất nhiều mười một năm nữa."

Tân Nguyệt thoáng ngẩn người, rồi cười khẽ: "Nếu không sống đến trăm tuổi, thì làm gì có rất nhiều mười một năm?"

Trần Giang Dã hếch cằm lên theo thói quen: "Thì em phải sống đến một trăm tuổi cho anh."

Tân Nguyệt nhướng mày: "Em sợ anh không sống nổi thôi."

"Nguyền rủa anh à?" Trần Giang Dã cũng nhướng mày.

"Làm gì có người đàn ông nào hút thuốc mà sống được đến một trăm tuổi?"

"Anh."

Tân Nguyệt lườm anh.

"Không tin sao?"

Anh giờ tay nắm lấy mặt Tân Nguyệt, lắc lắc, rồi kéo cô lại gần, đôi môi ghé sát tai cô, để cô nghe rõ:

"Anh nhất định sẽ chết cùng em, dù thế nào đi nữa."

Tân Nguyệt sửng sốt.

Hai giây sau, cô quay đầu nhìn anh, nhíu mày, nghiêm túc nói với anh: "Trần Giang Dã, em không thích nghe anh nói như vậy. Không ai có thể đảm bảo rằng cả đời này sẽ không bệnh tật hay gặp tai nạn mà sống đến trăm tuổi, nếu em xảy ra chuyện gì, anh không được phép làm mấy chuyện như tự tử vì em đâu."

Trần Giang Dã hừ lạnh: "Anh thì thích nghe lời em nói chắc?"

"Em không được phép xảy ra chuyện gì."

Anh nắm chặt mặt cô hơn, bình tĩnh nhìn chằm chằm cô và nói: "Nếu có, thì em nghe anh nói cho rõ đây."

Anh nghiến răng, nói từng chữ một với cô:

"Em con mẹ nó mà chết, anh sống để làm gì?"

Đây vừa là câu hỏi, vừa là câu trần thuật.

Tân Nguyệt nắm chặt tay, mở miệng định mắng anh, nhưng bị anh dùng tay bịt miệng lại.

"Câm miệng, nghe anh nói xong đã."

Anh tiếp tục nói một cách ngang ngược: "Tai nạn là điều không thể tránh khỏi. Nếu anh đi trước em, em không cần phải chết cùng anh, nhưng anh nhất định sẽ chết cùng em."

Anh vẫn nói như vậy.

Đáy mắt Tân Nguyệt lóe lên ánh lửa, cô giơ tay định kéo tay anh ra, nhưng Trần Giang Dã không cho cô cơ hội làm vậy.

Anh chưa nói xong.

"Em là bác sĩ, sống còn có thể cứu người, nên em không cần phải chết cùng anh. Nhưng nếu em chết, anh sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì."

Ánh mắt anh sâu thẳm, trông không có vẻ đang hành động theo cảm xúc nhất thời, anh bình tĩnh nói ra lý do của mình: "Trước đây, anh cảm thấy sống chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là chưa đến mức muốn chết. Nhưng bây giờ thì khác, anh đã tìm thấy ý nghĩa của việc sống. Nhưng nếu ý nghĩa đó không còn, anh cũng không sống nổi nữa. Em hiểu chưa?"

Làm sao Tân Nguyệt lại không hiểu được chứ.

Anh đã nói với cô rất rõ ràng ——

Cô là ý nghĩa duy nhất để anh còn sống.

Có lẽ giống như câu nói được lưu truyền rộng rãi kia: Nếu tôi chưa từng nhìn thấy ánh sáng, thì tôi sẽ chịu đựng được bóng tối.

Nếu như anh không gặp được cô, anh có thể cứ sống vật vờ trong thế giới không có cô. Nhưng một khi đã gặp, anh không thể chịu đựng một thế giới thiếu vắng cô nữa.

Ánh mắt Tân Nguyệt trầm xuống.

Trần Giang Dã biết cô đã hiểu, nên buông cô ra, lặng lẽ cúi đầu nhìn cô.

Vài giây sau, Tân Nguyệt hít sâu một hơi, nói với anh: "Em sẽ cố gắng sống đến một trăm tuổi."

"Không phải cố gắng, mà là nhất định."

"Được rồi, nhất định."

Tân Nguyệt đồng ý với anh.

Trần Giang Dã cười.

Tân Nguyệt cũng cười theo, đôi mắt cong lên.

Sau bao nhiêu năm, dường như cô vẫn là cô gái có đôi mắt cong cong mỗi khi cười giống như ngày nào, vẫn xinh đẹp đến lạ thường.

Trần Giang Dã không nén nổi lòng mình, đưa tay ra sau đầu cô, kéo cô vào lồng ngực mình. Anh cúi đầu hôn lên nốt ruồi giữa hai lông mày của cô, sau đó xoa đầu cô: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Về nhà nấu cho em một bữa thịnh soạn."

"Bữa thịnh soạn?"

"Chứ còn gì nữa? Ước mơ của vợ anh cuối cùng cũng thành hiện thực, chẳng lẽ anh không nấu nổi cho em một bữa thịnh soạn để ăn mừng sao?"

Tân Nguyệt cười không ngớt.

Trần Giang Dã đã đưa cô đi ăn nhiều món ăn do đầu bếp của các khách sạn năm sao và nhà hàng cao cấp làm, nhưng món ăn cô yêu thích nhất vẫn là do chính Trần Giang Dã nấu. Không phải đồ ăn anh làm ngon hơn những đầu bếp đó, mà chỉ cần nghĩ đến việc những món đó được chính tay tổng giám đốc của tập đoàn nghìn tỷ nấu cho cô, lại còn là một tổng giám đốc đẹp trai, cô đã thấy cực kỳ vui sướng. Dù chỉ là một bát cơm chiên trứng, cô cũng có thể cảm nhận được hương vị của Mãn Hán toàn tịch*.

[*] Mãn Hán toàn tịch: là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.

Trần Giang Dã thực sự đã nấu cho cô một bữa thịnh soạn, với tận chín món chính.

Tuy nhiên, Trần Giang Dã biết Tân Nguyệt không thích lãng phí, nên chín món này đều được chuẩn bị vừa đủ cho hai người ăn, nhưng Tân Nguyệt vẫn ăn no căng.

Cô ôm cái bụng căng tròn nằm dài trên sofa, không muốn cử động, Trần Giang Dã lấy hai viên thuốc tiêu hóa và đưa cho cô.

"Uống đi."

Tân Nguyệt hơi ngơ ngác: "Cũng chưa no đến mức phải uống thuốc tiêu hóa đâu."

"Tiêu hóa nhanh hơn, mười giờ còn phải tập quyền."

Tân Nguyệt trợn mắt: "Hôm nay cũng phải tập?!"

"Tháng này em mới tập được vài lần, lần gần nhất đã là một tuần trước rồi, hôm nay phải tập."

Anh nghiêm khắc chỉ vào cô: "Đừng nghĩ đến việc lười biếng với anh."

Tân Nguyệt chán nản.

Kể từ ngày xảy ra một sự cố y tế tại một bệnh viện gần nơi bọn họ sống khi cô đang học lên tiến sĩ, Trần Giang Dã bắt đầu kéo cô đi tập cận chiến và tán thủ.

Sau nhiều năm luyện tập, giờ đây cô có thể dễ dàng hạ gục một người đàn ông trưởng thành bình thường, nhưng môn này phải luyện tập đều đặn, nếu hai, ba tháng không tập thì tốc độ phản xạ sẽ giảm đi đáng kể.

Tân Nguyệt thở dài chấp nhận số phận, ngoan ngoãn uống thuốc tiêu hóa, chờ đến mười giờ thì ngoan ngoãn vào phòng tập thể hình cùng anh.

Mỗi lần, họ đều dự định luyện tập một tiếng, nhưng thường thì trong quá trình luyện tập, Trần Giang Dã lại muốn làm việc khác.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, thậm chí anh dường như muốn “làm” cô ngay tại chỗ.

Tân Nguyệt không thể chịu đựng nổi anh nữa.

"Trần Giang Dã, sao lúc nào anh cũng tràn đầy d*c v*ng thế?"

Trần Giang Dã cười, đáp lại: "Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ. Em chưa từng nghe câu này sao? Anh còn có thể sung mãn thêm hai mươi năm nữa."

Tân Nguyệt lườm anh: "Câu đó nói về phụ nữ cơ mà?"

Trần Giang Dã dường như chỉ chờ câu này của cô, anh nhướng mày, nắm cằm cô: "Vậy em như sói như hổ cho anh xem."

Tân Nguyệt: ...

Trần Giang Dã rất thích nhìn dáng vẻ bị làm khó của cô, anh mỉm cười cúi đầu hôn cô, khiến Tân Nguyệt sợ đến mức tưởng anh thật sự sẽ làm cô ngay tại chỗ, vội vàng đẩy anh ra, nói: "Lên giường! Em không muốn ở đây."

Trần Giang Dã nhếch môi: "Anh đâu có nói là ở đây."

Tân Nguyệt: ...

Trần Giang Dã bế cô lên, cười suốt đường về phòng ngủ.

*

Sau khi xong việc.

Trần Giang Dã ôm Tân Nguyệt đi tắm.

Anh vừa lau người cho cô vừa hỏi: "Ngày mai em tan làm lúc mấy giờ?"

"Ngày mai sẽ hơi muộn á."

"Anh đến đón em."

Tân Nguyệt vốn đang nhắm mắt làm ổ trong vòng tay anh, nghe vậy thì mở mắt nhìn anh: "Ngày mai có phải ngày đặc biệt gì đâu, anh không cần phải chạy xa như vậy làm gì."

"Không xa."

Trần Giang Dã từ tốn nói: "Quỹ Nhi đồng Trăng Non đang tổ chức một bữa tiệc từ thiện ở gần chỗ của em, anh sẽ đến đó vào tối mai."

Quỹ Nhi đồng Trăng Non là tổ chức từ thiện do Trần Giang Dã thành lập để giúp đỡ những trẻ em không có tiền chữa bệnh. Chỉ trong bốn năm thành lập, quỹ đã giúp đỡ hàng nghìn trẻ em nghèo mắc bệnh.

Trần Giang Dã không chỉ thành lập quỹ này, anh còn có các quỹ giúp đỡ người mù, hỗ trợ trẻ em nghèo vùng núi và cứu trợ người khuyết tật, và nhiều người có hoàn cảnh khó khăn khác.

Từ khi anh trở về trụ sở chính của Hằng Viễn, mỗi năm anh đều đầu tư ít nhất một trăm triệu tệ vào từ thiện.

Và tất cả những điều này không phải Tân Nguyệt yêu cầu anh làm.

Tân Nguyệt chưa từng hỏi tại sao anh muốn làm từ thiện, bất kể lý do gì, cô đều tự hào về anh.

"Cảm ơn anh."

Cô nói với anh.

Trần Giang Dã ngừng động tác lau khô người cho cô, nhướng mày nhìn cô: "Cảm ơn anh vì điều gì?"

Tân Nguyệt: "Em thay mặt những đứa trẻ cảm ơn anh."

Trần Giang Dã lại ngước mắt nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống, hai giây sau, anh nhếch môi: "Muốn cảm ơn anh thì làm điều gì thiết thực một chút đi."

Tân Nguyệt lập tức hiểu ý của anh.

"Thêm một lần nữa."

Tân Nguyệt: Quả nhiên...

"Được thôi."

Vì bọn nhỏ, cô sẵn sàng hy sinh.

Cô nhắm mắt lại, ưỡn ngực.

Nhìn dáng vẻ như thể sẵn sàng xả thân vì chính nghĩa của cô, Trần Giang Dã bật cười. Anh cười lớn thành tiếng, thoải mái và không gò bó.

Tân Nguyệt nghe thấy tiếng cười của anh, cô mở mắt ra, rồi ngây ngẩn cả người.

Người trước mắt cô không giống một tổng giám đốc quyết đoán, anh thực sự chưa bao giờ thay đổi, vẫn là đại thiếu gia Trần tự do, thẳng thắn và phóng khoáng của cô.

*

Tối hôm sau.

Trần Giang Dã đến dự buổi tiệc tối từ thiện như đã hẹn.

Hầu hết những người tham gia buổi tiệc này là pháp nhân doanh nghiệp* có giao dịch với Hằng Viễn, cũng là nhà tài trợ chính của Quỹ Trăng non.

[*] Pháp nhân doanh nghiệp: là tổ chức kinh tế, xã hội độc lập thực hiện hoạt động sản xuất, kinh doanh hàng hóa nhằm mục đích sinh lời .

Trần Giang Dã thường rất hiếm khi xuất hiện tại các hội nghị thương mại, nếu không phải là lãnh đạo cấp cao của những công ty hợp tác sâu rộng, người khác gần như rất khó gặp được anh. Sau khi biết anh nhiệt tình làm từ thiện, nhiều người đã tìm ra cách để gặp anh ——

Họ chiều theo sở thích của anh, quyên góp cho vài tổ chức từ thiện dưới quyền anh.

Trần Giang Dã tất nhiên biết ý định của bọn họ, và vì lợi ích từ thiện nên anh sẵn sàng nể mặt bọn họ, chỉ cần là tiệc tối sung quỹ từ thiện thì hầu như anh đều tham gia.

Dù là tiệc tối sung quỹ từ thiện hay bất kỳ buổi tiệc tối nào khác, cơ bản cũng chỉ ăn uống. Người tham dự rất đông, ngồi kín mười mấy bàn, nhưng chỉ những người quyên góp nhiều nhất mới có tư cách ngồi cùng bàn với Trần Giang Dã.

Một đám người xa lạ ngồi cùng nhau, ngoài những lời tâng bốc thương mại thì chỉ có những lời khen ngợi, một, hai người trong đó còn tâng bốc Trần Giang Dã lên tận trời.

Họ nói anh xuất sắc hơn bố mình. Bố anh là một doanh nhân thiên tài, không ngờ con trai còn giỏi hơn.

Họ còn nói, nếu con cái nhà họ có được một phần mười trí óc kinh doanh của anh, thì họ đã thắp hương tạ ơn trời.

Còn khen anh phong độ, khen anh là một nhà hảo tâm vĩ đại.

Trần Giang Dã nghe bọn họ khen ngợi mình một cách hoa mỹ, nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm nhiên "tôi chỉ lặng lẽ nghe các người tâng bốc", chỉ khi nghe đến mấy từ "nhà hảo tâm vĩ đại" thì anh mới nhướng mày.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt.

Nhưng biểu cảm này trong mắt người khác lại khiến họ nghĩ rằng anh rất hài lòng, thế là bọn họ tiếp tục bắt chuyện với anh theo chủ đề đó.

"Tổng giám đốc Trần còn trẻ như vậy mà đã đam mê từ thiện, quả là hiếm có."

"Những con người nhỏ bé như chúng tôi đây chỉ có thể gặp được tổng giám đốc Trần ở các hoạt động từ thiện mà thôi."

Những người khác nói vậy, có người không nhịn được hỏi:

"Có thể hỏi tại sao tổng giám đốc Trần lại đam mê từ thiện như vậy không? Trẻ như thế mà đã có nhận thức này, quả là hiếm thấy."

Trần Giang Dã cúi đầu cười khẽ, xoay chiếc nhẫn cưới trên tay rồi nói: "Tôi không phải là người tốt, chẳng qua vị nhà tôi là một bác sĩ rất vĩ đại, tôi muốn trở thành người có thể xứng đôi với cô ấy."

Từ rất lâu trước đây, anh chưa từng ngần ngại thổ lộ tình yêu của mình với cô trước mặt bất kỳ ai.

Biểu cảm của những người có mặt đều không giấu nổi sự ngạc nhiên. Có lẽ trong mắt bọn họ, bác sĩ chẳng có gì vĩ đại, làm sao tổng giám đốc của một trong mười doanh nghiệp đứng đầu cả nước có thể không xứng được, thế mà anh lại cảm thấy phải làm từ thiện mới có thể xứng với cô.

Nhiều người nghĩ như vậy, nhưng không ai nói thẳng ra, chỉ tiếp tục khen ngợi anh.

"Hai người thật là một cặp vợ chồng tình thâm."

"Tổng giám đốc Trần không chỉ tận tâm điều hành công ty, mà còn yêu thương vợ mình hết mực."

"Thời đại nay, đàn ông tốt như tổng giám đốc Trần hiếm lắm đấy."

Giữa những lời tâng bốc, chỉ có một người hỏi một câu khác biệt: "Có phải trong tên của vợ tổng giám đốc Trần có chữ “Nguyệt” không?"

Trần Giang Dã ngước mắt nhìn người đó: "Phải."

Người đó mỉm cười: "Thảo nào quỹ từ thiện có tên Trăng Non, công ty mà ngài mới thành lập năm ngoái cũng tên là Công ty TNHH Khoa học và Công nghệ Crescent, còn có Crescent Game Studio, Crescent Building, MOON- New Concept..."

Người đó liệt kê hơn hai mươi công ty, tòa nhà, hạng mục, thương hiệu liên quan đến tên gọi “mặt trăng” chỉ trong một hơi.

Trần Giang Dã hơi ngẩng đầu nhìn người đó, ánh mắt khá tán thưởng, đây mới thật sự là điều anh thích.

Có lẽ người đó đã nói ra tất cả những gì anh ta tra được liên quan đến "mặt trăng", nhưng không chỉ có vậy thôi đâu. Sản nghiệp của Hằng Viễn không chỉ là những gì hiện có trên thị trường, anh còn mở rộng nhiều hơn nữa dưới danh nghĩa của Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt xuất bản một tập thơ để nói với cả thế giới rằng cô yêu anh, anh cũng đang dùng cách của mình để nói với cả thế giới rằng anh yêu cô nhường nào.

“Chưa hết đâu, nếu cậu cảm thấy hứng thú, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp."

Người đó mở to mắt, rồi vội vàng đưa danh thiếp: "Tổng giám đốc Trần, đây là danh thiếp của tôi. Bố tôi là người sáng lập tập đoàn Trường Thịnh, Lưu Hoa Kiện. Trước mắt, tôi chỉ phụ trách một số lĩnh vực nhỏ, mong được anh chỉ bảo thêm."

Trần Giang Dã nhận danh thiếp.

Lúc này, trợ lý đi cùng đến vỗ nhẹ vai anh.

"Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút."

Nói xong, anh rời bàn và đi đến một góc yên tĩnh.

“Chuyện gì?"

"Tổng giám đốc Trần, có một tin tức, tôi nghĩ ngài nên xem một chút."

Trợ lý đưa điện thoại của mình cho anh, màn hình là một video đang tạm dừng, bối cảnh trong video là ở bệnh viện.

Đồng tử Trần Giang Dã co rút lại, năm ngón tay cầm điện thoại bỗng nhiên siết chặt, anh vội vàng nhấn vào nút chạy.

Video bắt đầu chạy.

Trong video, một người đàn ông cầm một con dao dài đang chém một người khác. Mặc dù video đã được xử lý để làm mờ những cảnh máu me, nhưng vẫn có thể thấy rõ nạn nhân là một bác sĩ nam.

Video không dài, chỉ hơn hai mươi giây. Đến giây thứ tư, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình rung lắc.

Là Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt lao tới, khống chế kẻ cầm dao xuống đất chỉ trong chưa đầy ba giây, rồi hét lên với những người ở đằng xa: "Còn đứng đó làm gì! Mau đến giữ chặt anh ta!"

Sau đó là cảnh nhiều người đến giúp cô khống chế người đó và lấy con dao ra.

Không đợi video phát xong và tự động phát lại, Trần Giang Dã đã ném điện thoại vào lồng ngực trợ lý rồi bước nhanh ra ngoài, vẻ mặt anh lạnh lùng như muốn giết người.

Anh vừa đi vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tân Nguyệt, đúng lúc đó, Tân Nguyệt đã gọi cho anh.

Anh vừa nhấn nút nghe, đầu dây bên kia đã nhanh chóng nói một tràng: "Trần Giang Dã, hôm nay bệnh viện xảy ra chuyện, giờ em đang ở nhà. Em đoán anh đã thấy tin tức rồi, anh đừng kích động, về nhà trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện."

"Được, em chờ ở đó cho anh."

Giọng anh lạnh lùng đến mức nghe qua điện thoại còn cảm thấy rợn người.

Tân Nguyệt hơi sửng sốt vì thái độ của anh, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Lái xe cẩn thận, đừng đi quá nhanh."

Trần Giang Dã không trả lời nữa, trực tiếp cúp máy.

Lúc này, Tân Nguyệt ở nhà nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, cô hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.

Sự việc trong tin tức xảy ra vào chiều tối nay, bệnh viện biết rõ khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều phóng viên kéo đến, nên đã cho cô về nhà trước. Nhưng bọn họ không ngăn nổi việc có người đã quay video, hơn nữa tốc độ lan truyền trên mạng hiện nay quá nhanh, video đã lan truyền khắp nơi chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ trước khi phóng viên đến.

Tân Nguyệt cảm thấy cuộc đời mình đúng là có chút “may mắn”, tình huống lần này khác hẳn với những lần trước khi còn học trung học. Lần này, ngay cả cơ quan truyền thông có thẩm quyền quốc gia như Nhật Báo Nhân Dân cũng đưa tin.

Sự việc này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng và quấy rầy cuộc sống của cô, nhưng tính chất truyền bá của nó là tích cực. Nếu sự việc này có thể khích lệ nhiều người đứng lên khi gặp khó khăn hơn, Tân Nguyệt cảm thấy mình hy sinh một chút cũng không sao. Chỉ có điều, Trần Giang Dã...

Hôm qua cô vừa đồng ý với anh sẽ cố gắng sống đến trăm tuổi, hôm nay lại thấy dao mà vẫn xông vào, nếu người đó quay lại khi cô đang xông tới thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Quả nhiên, câu đầu tiên Trần Giang Dã nói khi anh trở về với cơn tức giận bừng bừng là:

"Em con mẹ nó mới đồng ý với anh cái gì?!"

Trần Giang Dã nắm chặt mặt cô, không kìm nén được cơn tức giận: "Đã nói không được phép xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em con mẹ nó còn lao đầu đến trước lưỡi dao?!"

Tân Nguyệt đã nghĩ kỹ cách để nói với anh, giọng điệu bình tĩnh: "Nếu là anh, anh có ngồi yên mặc kệ không?"

Trần Giang Dã hừ lạnh: "Em con mẹ nó có thể so sánh với anh?"

"Em không thể so sánh với anh, nhưng với một người đàn ông quay lưng về phía em, thân hình không quá vạm vỡ như vậy, em vẫn có thể so sánh được. Nếu không thì võ thuật và tán thủ được anh dạy bao năm qua sẽ trở nên vô nghĩa sao?"

Trần Giang Dã hiếm khi bị cô làm nghẹn lời, anh há miệng th* d*c mà không nói được gì, như thể tức đến mức hồ đồ.

Tân Nguyệt vội vàng thừa thắng xông lên, tiếp tục nói: "Trần Giang Dã, chắc anh đã nghe câu nói này của ông Lỗ Tấn rồi."

"Nếu ngày hôm nay chúng ta thờ ơ đứng nhìn, thì ngày mai khi tai họa đến với bản thân, sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ chúng ta."

Nói xong, cô lại tiếp tục bổ sung: “Tương tự, nếu hôm nay em không dũng cảm đứng ra, ngày mai người đứng trước lưỡi dao biến thành em, sẽ không có ai giúp em thoát khỏi nguy hiểm."

Ánh mắt tối đen như màn đêm của Trần Giang Dã bỗng dưng trầm xuống.

Những lý lẽ này anh không biết sao?

Tất nhiên là anh biết, nhưng liên quan đến cô, anh không thể nhìn nhận mọi thứ một cách công bằng.

Anh dạy cô võ, dạy cô tán thủ, là để cô có thể tự bảo vệ mình, chứ không phải để cô dùng nó mạo hiểm cứu người.

"Trần Giang Dã."

Tân Nguyệt nhẹ nhàng gọi tên anh, đưa tay nâng mặt anh: "Em không mù quáng đi chịu chết, em chỉ làm những gì trong khả năng của mình để giúp đỡ người khác."

Nói đến đây, không biết nghĩ đến điều gì, cô cúi đầu mỉm cười.

"Vừa rồi chủ nhiệm mới nói với em, nếu em ngăn chặn chậm hơn một chút, vị bác sĩ bị tấn công có thể đã không qua khỏi, nhưng bây giờ ông ấy đã qua cơn nguy kịch."

Tân Nguyệt lại ngước mắt nhìn Trần Giang Dã, cười nói với anh: "Anh có biết, khi cô ấy nói với em những điều này, em vui mừng đến mức nào không?"

Cô thực sự rất vui, bây giờ nhắc lại, ánh mắt cô cũng sáng lấp lánh như những vì sao.

"Em nghĩ rằng việc em thành công giúp một người lấy lại ánh sáng ngày hôm qua đã đủ để em tự hào, nhưng hôm nay..."

Cô tự hào nói: "Em còn cứu được một sinh mệnh."

Nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, Trần Giang Dã cảm thấy trái tim mình như bị kéo căng từng chút một, không đau đớn, không thể diễn tả cảm giác này là gì, nhưng anh có thể chắc chắn, anh cũng tự hào về cô.

Như anh đã nói hôm nay, vợ anh là một bác sĩ vĩ đại.

Việc dùng từ vĩ đại để mô tả cô không hề khoa trương.

Anh từ từ nới lỏng lực tay.

Tân Nguyệt cảm nhận được, vì vậy cô kéo tay anh xuống, kiễng chân lên để hôn anh.

Một cái chạm nhẹ.

"Anh đừng giận nữa, nhé?"

Trần Giang Dã không nói gì, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, rồi cúi xuống hôn cô, hôn rất sâu và mạnh mẽ.

Đêm đó, anh không nhắc lại chuyện này, cũng không nói sau này cô phải như thế nào, chỉ muốn cô hết lần này đến lần khác, như muốn cùng cô chết trong đêm nay.

Không biết là lần thứ bao nhiêu, người trong vòng tay anh đã mệt mỏi và ngủ thiếp đi.

Cô vô cùng mệt mỏi, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười.

Trần Giang Dã nhìn cô như vậy, nhìn mãi không thôi.

Cô thường xuyên mỉm cười như vậy sau khi ngủ say, chẳng hạn như ngày bọn họ ở bên nhau, ngày anh tỏ tình, ngày anh cầu hôn...

Vào những ngày bình thường trong năm, cô cũng sẽ nở nụ cười như vậy, nhưng lần này lại khác. Lần này, nụ cười của cô không phải vì anh, mà vì lý tưởng của cô, niềm kiêu hãnh của cô.

Anh cúi xuống hôn nhẹ vào khóe miệng cô, nét u ám trong khuôn mặt không biết đã tiêu tan từ lúc nào, anh thực sự không còn bận tâm nữa, chỉ cần cô cười, không còn gì phải bận tâm.

Đối với anh, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.

Dù là chết.

Anh cũng sẽ chết cùng cô.

*

Sáng sớm hôm sau.

Hai người bị tiếng rung của điện thoại Trần Giang Dã đánh thức.

"Ai vậy?"

Tân Nguyệt nheo mắt, lẩm bẩm phàn nàn, rồi lại nhắm mắt chui vào vòng tay của Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã cầm điện thoại lên xem, là trợ lý tiểu Từ gọi đến, lúc này đã tắt máy. Trên WeChat của anh hiện lên một tin nhắn:

"Tổng giám đốc Trần, xin hãy đọc bài đăng trên Weibo tôi đã gửi cho anh."

Trần Giang Dã mở khóa màn hình, vào WeChat và thấy bài viết có tiêu đề "Cuộc đời đầy gian khổ và nghị lực của bác sĩ Tân, người đã dùng tay không khống chế tên côn đồ."

Lông mày anh nhíu lại, nhưng biểu cảm không quá lạnh lùng. Nếu đằng sau "bác sĩ Tân Nguyệt" không phải là những từ đó, chắc chắn khuôn mặt anh sẽ tối sầm lại ngay lập tức.

Anh nhấp vào liên kết bài viết, mở đầu là một bức ảnh Tân Nguyệt đang mang một giỏ cỏ cho lợn, chất lượng ảnh khá rõ nét, có thể nhận ra đó là Tân Nguyệt. Dù đã nhiều năm trôi qua, Tân Nguyệt vẫn không khác gì so với trước đây, có điều ánh mắt cô không còn sắc bén như trước.

Nội dung chính phía dưới bắt đầu từ thời điểm đó, viết về cách cô từ một cô gái vùng núi phải đi cắt cỏ cho lợn, bị mẹ bỏ rơi, bị dân làng khinh bỉ, suýt bị mù trong một vụ tai nạn xe cộ, bị bạo lực học đường nhưng vẫn không bị cuộc sống đánh bại. Cô luôn kiên trì học tập chăm chỉ, đạt kết quả cao hơn điểm chuẩn của Đại học Thanh Hoa hai mươi điểm và đỗ vào Đại học Y Tân Hải, cuối cùng trở thành bác sĩ xuất sắc và trẻ tuổi nhất trong lĩnh vực khoa mắt ở trong nước.

Trần Giang Dã đọc hết bài viết, không phát hiện bất kỳ dấu hiệu thổi phồng hay bịa đặt nào, vì vậy anh dám khẳng định, tác giả của bài viết là người huyện Bồ, có thể là bạn cùng lớp hoặc cùng khối với Tân Nguyệt, nếu không thì không thể hiểu rõ về những điều cô đã trải qua đến vậy. Thậm chí, có thể tác giả còn là người yêu mến Tân Nguyệt.

Khả năng này là rất lớn.

Trần Giang Dã mỉm cười, duỗi tay véo nhẹ mặt Tân Nguyệt và nói: "Gốc gác của em bị người ta đào lên rồi kìa."

Câu nói này khiến Tân Nguyệt giật mình tỉnh dậy, cô vội vàng lấy điện thoại của Trần Giang Dã xem.

Ban đầu, cô có vẻ rất lo lắng, nhưng khi đọc xong, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Có cần phải xóa bài viết này không?" Trần Giang Dã hỏi.

"Không cần đâu, bài viết thật sự rất truyền cảm."

Bài viết không chỉ giới thiệu về cuộc đời cô mà còn liên tục sử dụng câu chuyện của cô để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học, khuyến khích mọi người hãy kiên cường và chịu khó như cô, phấn đấu trở thành phiên bản lý tưởng của chính mình.

Đây là một bài viết rất hay.

"Hơn nữa..."

Vào giây phút đó, một tia sáng trắng lóe lên trong đầu Tân Nguyệt.

Cô chợt nhận ra...

Có vẻ như cô không chỉ có thể cứu người bằng y thuật, mang lại ánh sáng cho người khác thông qua phẫu thuật, mà còn qua chữ viết, ngôn ngữ, và chính cô cũng có thể trở thành một sự tồn tại giống như ánh sáng.

Nếu những đứa trẻ bị cuộc sống đè nén đến mức sắp không thở nổi nhìn thấy bài viết này, nhìn thấy cô, liệu chúng có thể cắn răng tiếp tục cố gắng, tiếp tục hướng tới những lý tưởng xa xôi không?

Nếu những đứa trẻ ở sâu trong núi biết đến câu chuyện của cô, đặc biệt là các cô gái, liệu chúng có thể vững tin rằng việc học có thể giúp chúng thoát khỏi vùng núi và thay đổi số phận của mình không?

Trước đây cô rất phản đối việc người trong làng gọi mình là đại minh tinh, nhưng hiện tại, ngay lúc này, cô lại hy vọng mình thực sự trở thành một đại minh tinh, một ngôi sao lớn, sáng chói, có thể dẫn đường cho mọi người.

"Trần Giang Dã."

Cô ngơ ngác gọi tên Trần Giang Dã.

"Hử?"

Tân Nguyệt quay đầu nhìn anh, hai mắt sáng lên: "Anh giúp em làm marketing nhé."

Ban đầu, Trần Giang Dã sửng sốt, nhưng dường như anh nhanh chóng hiểu được cô muốn làm gì, lông mày từ từ nhếch lên.

Tân Nguyệt cũng thẳng thắn nói với anh:

"Em muốn lên TV, lên đài CCTV-1, đến “Thế giới này”."

"Thế giới này" là một chương trình diễn thuyết của đài CCTV-1, mỗi tập sẽ mời một nhân vật xuất sắc từ các lĩnh vực khác nhau chia sẻ những suy nghĩ của họ về cuộc sống, xã hội, con người và thiên nhiên. Đây là một trong những chương trình mà giáo viên khuyến khích các em học sinh nên xem.

Tân Nguyệt muốn đến đó, để nói một số điều.

*

Hằng Viễn đã có sẵn một công ty con chuyên về quản lý nghệ sĩ, đồng thời cũng là công ty quản lý nghệ sĩ lớn nhất trong nước - Truyền thông Tinh Ngu. Tạo dựng ngôi sao là sở trường của Tinh Ngu, huống chi, Tân Nguyệt vốn đã là một ngôi sao, họ chỉ cần nâng đỡ cô, để nhiều người biết đến cô hơn.

Đối với Tinh Ngu, việc này quá dễ dàng. Hơn nữa, với gương mặt từng làm dậy sóng toàn cõi mạng chỉ với một bức ảnh, Tân Nguyệt đã dễ dàng đạt được danh hiệu "Mười nhân vật ảnh hưởng nhất Trung Quốc" trong năm nay, và thành công được mời làm diễn giả tại "Thế giới này".

Ngày cô xuất hiện trong chương trình, Trần Giang Dã đã từ chối tất cả công việc, cùng cô đến Bắc Kinh, ngồi ở hàng ghế khán giả trong trường quay để xem cô diễn thuyết.

Lúc tám giờ tối, tất cả nhân viên công tác và khán giả đã có mặt tại trường quay.

Ánh đèn sân khấu sáng lên.

Tân Nguyệt bước ra từ sau tấm màn sân khấu.

Trần Giang Dã ngồi ở hàng ghế khán giả nhìn cô bước đến giữa sân khấu, đứng dưới ánh đèn, mỉm cười với anh.

Rõ ràng ánh sáng chiếu lên người cô, nhưng dường như chính cô mới là nguồn sáng, như trong bài thơ cô đã viết, chiếu sáng thế gian này, cũng chiếu sáng cả vầng trăng mà anh ngắm nhìn từ xa.

Mà vầng trăng, vốn dĩ là ngôi sao sáng nhất.

"Xin chào mọi người, tôi là Tân Nguyệt, là một bác sĩ."

Tân Nguyệt bình tĩnh đứng trên sân khấu, bắt đầu bài diễn thuyết của mình.

"Tôi rất vinh dự khi được mời đến đây để diễn thuyết. Chủ đề hôm nay của tôi rất đơn giản, chỉ có hai từ:

Phải thắng

Thắng cái gì?

Thắng ngày mai, thắng lý tưởng, thắng cuộc đời.

Tôi tin rằng nhiều người trong số các bạn đã đọc bài viết giới thiệu về cuộc đời tôi, nếu chưa thì cũng không sao, tôi sẽ kể cho các bạn nghe.

Khi tôi mười hai tuổi, tôi tình cờ phát hiện một hiện trường phạm tội và may mắn thoát được. Nhưng không may, từ đó tôi bị phần lớn người trong làng đặt điều và khinh bỉ.

Bọn họ thường hỏi tôi:

Sao mày không chết đi?

Đối với một đứa trẻ mới mười hai tuổi, câu nói đó không khác gì một nhát dao đâm vào cổ. May mắn là lúc đó tôi sợ chết, nên không nghe theo lời họ mà thực sự đi tìm chết.

Sau đó, tôi lên cấp hai, không lâu sau khi vào trường, tôi bị bạo lực học đường suốt ba năm. Trong thời gian đó, tôi còn bị tai nạn xe hơi, suýt mất thị lực."

Tôi kể những điều này không phải để than thân trách phận, mà chỉ muốn nói với mọi người rằng: Tôi đã vượt qua. Nếu bạn đang gặp phải những khó khăn khó có thể vượt qua, hãy cố gắng kiên trì thêm một chút, hướng về phía ánh sáng, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.

Mượn lời của thầy La Tường:

"Xin hãy kiên trì, hết lần này đến lần khác, không ngừng nghỉ, ngàn lần vạn lần, hay đừng do dự khi tự cứu chính mình khỏi biển lửa trần gian."

Hãy vượt qua.

Chạy thật nhanh về phía trước.

Ngày mai chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.

Tôi không phủ nhận rằng mình là người may mắn mới có thể thoát khỏi những hiểm nguy chồng chất, nhưng tôi cũng từng nghĩ rằng mình bị thượng đế bỏ rơi.

Vì vậy, tôi hy vọng mỗi người đều giữ vững quyết tâm phải thắng dù thế nào đi nữa.

Chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng, sẽ có được một ngày mai tràn ngập ánh sáng.

Đó là những gì tôi muốn gửi đến những đứa trẻ đang gặp khó khăn trong cuộc sống, giống như tôi ngày xưa. Tiếp theo, tôi muốn nói về lý tưởng.

Vụ tai nạn xe hơi trước đây đã cướp đi ánh sáng của tôi trong vài tháng, nhưng nó cũng mang đến cho tôi lý tưởng kiên định suốt cuộc đời này.

Tôi muốn trở thành một bác sĩ, một bác sĩ khoa mắt, bác sĩ khoa mắt hàng đầu, để kéo những người từng mất ánh sáng như tôi ra khỏi bóng tối.

Và con đường duy nhất để thực hiện lý tưởng này —

Chính là học tập.

Thành tích học tập của tôi ở cấp hai không thực sự tốt, vì vậy tôi không thi đậu vào trường trọng điểm của thị trấn, mà học tại trường cấp hai duy nhất của huyện chúng tôi. Nhưng cuối cùng, điểm thi đại học của tôi cao hơn điểm chuẩn của Đại học Thanh Hoa hai mươi điểm.

Tôi đã từng tự hỏi, điều gì đã giúp tôi đạt được bước nhảy vọt lớn như vậy.

Tôi nghĩ đó chính là quyết tâm nhất định phải chiến thắng lý tưởng.

Tiềm năng của con người là vô hạn, nếu bạn tin vào sức mạnh của lý tưởng, thì bạn cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Chúng ta đều có thể trở thành những con sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Hãy là những ngọn cỏ lay động trong gió.

Tất nhiên, không phải ai cũng cần có lý tưởng lớn lao, chỉ cần sống tốt mỗi ngày, gặp được người yêu, đó cũng là lý tưởng, là cuộc đời lý tưởng của chúng ta.

Để có được cuộc đời lý tưởng đó, chúng ta vẫn cần phải nỗ lực, vẫn cần phải phấn đấu, để chiến thắng, chiến thắng cuộc đời lý tưởng của chính mình.

Lý tưởng rực rỡ và tươi sáng.

Chúng ta đều phải thắng.”

Đến đây, bài diễn thuyết cũng kết thúc.

Tân Nguyệt cúi đầu, nhìn người nọ dưới sân khấu, mỉm cười nói những câu cuối cùng:

"Hy vọng mỗi người đều có thể đạt được điều mình mong muốn.

Trở thành phiên bản lý tưởng của chính mình.

Cũng có được tình yêu lý tưởng.

Luôn rơi nước mắt xúc động trước thế giới này."

- KẾT THÚC TRUYỆN -

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi sẽ mãi tự hào về Tân Nguyệt và Trần Giang Dã, mãi yêu họ, không mong mọi người yêu họ mãi mãi, chỉ hy vọng mọi người có thể nhớ về họ lâu hơn.

Những điều khác muốn nói, tôi đều đã nói trong truyện rồi, nên tôi sẽ không nói thêm nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.