Nửa tiếng sau, hai người ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng món ăn gia truyền rất nổi tiếng ở Lâm Giang.
Từ khi nhận được cuộc gọi cho đến khi đi đến đây, Trầm Nhứ có đầy rẫy những câu hỏi trong đầu, nhưng khi gặp mặt rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sau mấy lần gặp vội vã, đây là lần đầu tiên họ ngồi đối diện nhau, bình yên và tĩnh lặng.
Ngũ quan của Chu Hành thay đổi khá nhiều, ngoài vẻ đẹp vốn có, so với hồi cấp ba, anh đã rũ bỏ đi sự ngây ngô và ngang ngược, thay vào đó là sự chín chắn và kiên định, điều duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt sắc bén.
Trầm Nhứ bất giác nhớ lại những buổi trưa hồi học cấp ba, khi đó cô chẳng có mấy bạn bè, bữa trưa thường xuyên ăn chung với Chu Hành, lúc ấy họ cũng ngồi như vậy, đối diện nhau.
Chỉ là, lúc đó ánh mắt của Chu Hành không chỉ có sự ngang ngược và sắc bén, mà còn chứa đựng tình yêu mãnh liệt mà anh không hề che giấu dành cho cô.
Thật đáng tiếc, giờ đây mọi thứ đã thay đổi, những gì trước kia có thể dễ dàng gặp mặt mỗi ngày, giờ lại trở thành một điều xa xỉ.
Không biết đã qua bao lâu, Trầm Nhứ ngập ngừng mở lời: “Lâu rồi không gặp…”
Mặc dù trước khi mở miệng cô đã chuẩn bị sẵn vô số câu từ, nhưng cuối cùng nói ra lại chỉ là những lời sáo rỗng.
Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng “hừ” nhẹ của người đàn ông đối diện, ánh mắt trong veo của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chay-ve-phia-em-diep-kien-tinh/2750280/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.