Trầm Nhứ và Chu Hành về đến nhà thì đã gần mười một giờ đêm.
Vừa bước vào cửa, Chu Hành theo thói quen cởi áo khoác treo lên giá cạnh cửa, thay dép rồi đi vào trong, hỏi Trầm Nhứ: “Tối nay em đã ăn no chưa?”
Bữa tối họ dùng ở nhà Phó Ôn Niên, Phó Ôn Niên nói muốn ăn mừng chiến thắng nên rủ nhau ăn một bữa, đúng lúc Kỷ Thư Điềm nói muốn ăn Pizza, thế là gọi luôn đồ về nhà.
Trầm Nhứ gật đầu: “No rồi.”
Bước vào phòng khách, Chu Hành như thường lệ ngả người lên ghế sofa, cúi đầu nghịch điện thoại, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi vừa chuyện xảy ra hôm nay.
Suy nghĩ một lúc, Trầm Nhứ mới bước đến ngồi xuống cạnh anh: “Chu Hành.”
Nghe tiếng, Chu Hành ngẩng đầu nhìn sang: “Sao thế?”
“Hôm nay anh có gặp nguy hiểm không?” Trầm Nhứ nhìn anh hỏi.
Chu Hành đặt điện thoại xuống: “Không có.”
Nói rồi, anh dang tay ra ý bảo, nhướng mày trêu: “Không tin thì lại đây kiểm tra đi?”
Lời vừa dứt, Trầm Nhứ đã vươn tay định vén áo len của anh để kiểm tra.
“Ê—”
Thấy vậy, Chu Hành theo phản xạ đưa tay ngăn cô lại.
Trầm Nhứ cau mày ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
“Em định kiểm tra thật à?”
Trầm Nhứ: “Chẳng phải chính anh bảo em kiểm tra còn gì?”
Nói xong, cô có chút lo lắng: “Anh không phải thực sự bị thương đấy chứ?”
“Không có đâu.”
Chu Hành buông tay cô ra, bày ra dáng vẻ mặc cho cô muốn làm gì thì làm: “Không tin thì em tự xem đi.”
Trầm Nhứ vẫn chưa yên tâm, nửa tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chay-ve-phia-em-diep-kien-tinh/2750351/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.