Đêm khuya tĩnh lặng, hơi thở trầm thấp bên tai nghe rõ hơn bao giờ hết.
Trầm Nhứ nhắm chặt hai mắt, hơi ngẩng đầu, hít thở khẽ khàng.
Chưa từng có nụ hôn nào khiến cô rung động đến thế.
Cô từng nghĩ, với điều kiện như Chu Hành, cho dù chưa từng chính thức hẹn hò, thì ít nhất cũng từng có vài mối quan hệ thân thiết.
Cho đến hôm nay cô mới hiểu, hoá ra Chu Hành vẫn luôn giữ trọn trái tim ấy cho riêng cô, không để bất cứ ai khác đến gần.
Trong lòng Trầm Nhứ không kìm được dâng lên một cảm xúc chua xót, khoé mắt cũng dần dần ươn ướt.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đánh giá thấp tình cảm mà Chu Hành dành cho mình.
Nghĩ đến đây, hàng lệ nơi khoé mắt cô bất giác lăn xuống.
Cảm nhận được vị mặn trên môi, Chu Hành khẽ ngẩng đầu, hai bàn tay nâng niu khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng đến tận cùng: “Sao thế, sao lại khóc rồi?”
Trầm Nhứ khẽ lắc đầu: “Không sao đâu.”
Chu Hành vừa nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, vừa khẽ cong môi hỏi: “Chẳng lẽ là bị anh hôn đến khóc à?”
Trầm Nhứ hít mũi, đẩy nhẹ vai anh một cái: “Không phải đâu.”
Chu Hành mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp nhận, nghiêng đầu, thong thả hỏi lại: “Hay là vì cảm động trước sáu năm trời anh ‘thủ thân như ngọc’?”
Nghe vậy, Trầm Nhứ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh, không nhịn được bật cười trước vẻ mặt không biết xấu hổ ấy.
Cô nửa đùa nửa thật gật đầu: “Phải đấy, em cảm động lắm luôn.”
Chu Hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chay-ve-phia-em-diep-kien-tinh/2750355/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.