Mà hồi trước, cứnghĩ tới chuyện thân phận hai đứa hoàn toàn khác nhau, trong lòngcũng tự động kiếm cớ tránh mặt cậu ta. Nhưng giờ thì giữa hai chúngtôi đâu còn mâu thuẫn gì, tôi khua khua đôi đũa trong tay: “TócVàng! Tóc Vàng! Qua đây!”. Cậu ta nghe tiếng tôi gọi, quay người lại nhìn, nhưng vẫn đứng đờ tạiđó. Tôi vẫn vẫy vẫy tay, cười niềm nở: “Qua đây ăn chung đi!”Cậu ta do dự một lát mới bưng khay cơm đi tới. Cậu nhóc vừa ngồi xuống là tôi ké o ngay cái mặt nạ giả vờ niềm nởxuống, cầm đũa gõ một cái vào đầu Tóc Vàng: “Gọi thì cứ qua đâyđi, còn ỡm ờ thế làm gì?”. Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, rồi lại uể oải cúi đầu ăn, không nói tiếngnào. Cái thằng nhóc này muốn đọ gan với tôi đấy à, có gì thì cứ nói thẳngra cho rồi, tôi ghét nhất là phải đi nịnh nọt ai, thế nên cũng cúi đầugắp thức ăn, coi như không có cậu ta. Tóc Vàng đang nâng sĩ diện lên cao, kết quả là nhìn tôi cứ im lặngkhông nói câu nào lại thấy bứt rứt, lén nhìn tôi mấy lần rồi lầm bầmgiải thích: “Là tôi mệt quá nên mới không muốn nói gì thôi”. Tôi khua khua đôi đũa, cằn nhằn: “Thú vui ngày thường của cậukhông phải là coi phim ma à? Làm sao mà mệt được hả?”. Ngay cảnói cũng không nói được?Tóc Vàng ấm ức nói: “Mấy hôm rồi chưa ngày nào được nghỉ, đêmqua còn phải từ Mỹ về gấp”. Mặt tôi đông cứng, ngay cả đũa cũng dừng lại giữa chừng, lúc này tôimới nhớ ra Tóc Vàng tới Mỹ cùng Tống Tử Ngôn, tôi cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chet-sap-bay-roi/465637/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.