Kết quả lúc nào cũng là chúng tôi ôm chầm lấy nhau,nước mắt đầm đìa. Anh vẫn nhìn tôi, tôi chuyển ánh nhìn mấy lần, chỉ là không thể nóira được. Đúng lúc ấy, chuông di động của tôi đột nhiên kêu vang. Tôi chưabao giờ thấy thích nghe tiếng chuông điện thoại như lúc này, nhưngnhìn thấy số điện thoại, tay tôi cầm lấy, mà không dám nhận. Tiếng chuông cứ vang lên trong căn phòng chật hẹp, khiến tai tôi cứong ong. Tô Á Văn cũng cúi đầu nhìn, sững người ra. Trên màn hình chỉ có ba chữ: Tống Tử Ngôn. Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng chuông cứ vang lên hết lần này tớilần khác, Tô Á Văn đưa mắt nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, cuối cùngánh mắt đều rơi trên chiếc điện thoại đang rung không ngừng. Thựcra tôi cũng không làm gì xấu hổ, không nhận máy có khi còn mangdanh chột dạ, thế nên tôi nắm chặt tay, định nghe điện thoại. Tô Á Văn vươn tay ra đè lên tay tôi, lắc đầu nhìn tôi, “Đừng nghe”.
Di động trong tay không ngừng rung lên, lòng bàn tay đang rịn mồhôi, còn trên mu bàn tay là mồ hôi từ tay anh. Di động đổ chuông rất lâu, cuối cùng cũng ngừng. Im lặng một lúc, tôi lấy di động tính gọi lại. Nhưng anh giữ chặt tay,trong mắt là vẻ cầu xin không lời.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh: “Rốtcuộc anh muốn gì?”. Hai năm trước, bỏ lại một câu: “Người anh yêu là cô ấy” rồi bỏ tôiđi. Hai năm sau, chỉ một câu: “Anh yêu em”. Đã muốn quay lại? Tôithấy đầu mình đang bốc lửa, nhưng miệng vẫn mỉm cười, chỉ là trongmiệng đắng ngắt. Buông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chet-sap-bay-roi/465638/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.