Trên thực tế, Cố Nhược Đồng chỉ có thể xin tha thứ:
“Xin lỗi, anh hai, em! Em không phải cố ý muốn hại cô ấy.
Em là nhất thời mê muội, anh tha thứ cho em có được hay không, nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên, tha thứ cho em, chỉ lần này thôi.
”
Ánh mắt Cố Tây Châu lạnh lẽo, chậm rãi trả lời cô ta:
“Cô trả con lại cho tôi, tôi có thể tha thứ cho cô.
”
Cố Nhược Đồng bị bộ dáng này của hắn dọa đến run lẩy bẩy, ngay cả khóc cũng quên.
Cô ta thấy hắn gọi điện thoại.
Năm phút sau, hai người đàn ông đẩy cửa đi vào, bắt đầu cởi trói cho Cố Nhược Đồng.
Cố Nhược Đồng mơ hồ nghe hiểu câu nói vừa rồi kia, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Hét lên một cách thê thảm:
“Không, anh không thể làm như vậy, anh đây là mưu sát.
”
“Em không thể mất đi con của mình, Cố Tây Châu, em van xin anh, van xin anh đừng đối xử với em như vậy, ngày mai em sẽ kết hôn, anh không thể đối xử với em như vậy.
”
Cố Tây Châu nở nụ cười tàn nhẫn, giọng nói lạnh lùng như từ địa ngục truyền ra:
“Điều mình không muốn, chớ làm cho người khác.
”
“Cố Nhược Đồng, mạng mười đứa con của cô cũng không bằng mạng một đứa con của tôi.
”
“Đời này không có cơ hội hối hận, kiếp sau làm người tốt đi.
”
Đồng tử Cố Nhược Đồng co lại, khóe mắt như muốn nứt ra, trong mắt phảng phất muốn chảy ra máu.
“Không, không, Cố Tây Châu, anh sẽ xuống địa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-chi-em-em-cung-nhau-bo-chong/1043739/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.