Edit: Cá Mặn (Nặm) —— Dưới căn chung cư cũ. Khương Miện đi giày da cừu, khoác tay Tống Kỳ Sâm, cười híp mắt tiễn cậu mợ, anh họ, em trai của mợ, Từ Cường kẻ đã đánh chết vợ cũ bao gồm cả những “bạn bè thân thích” to khỏe hung hăng mà Từ Cường mang tới được các chú cảnh sát tượng trưng cho công lý lần lượt áp giải lên xe. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Khương Miện phải thừa nhận thấy thật sảng khoái. Ai ngờ, đến lúc này rồi mà vẫn còn người giãy giụa trong tuyệt vọng. Đúng là đang nói về Khương Hữu Thành đấy. Khi đi ngang qua Khương Miện, ông ta đột nhiên quỳ xuống, không để ý gì mà dập đầu với cô. “Miên Miên, Miên Miên, từ nhỏ cậu đã không tệ với cháu, còn là cậu thuyết phục mợ cho cháu đi học đại học! Cháu độ lượng tha cho cậu lần này. Cậu xin cháu, xin cháu Miên Miên…” “Miên Miên, dù sao cậu cũng là cậu của cháu, cháu nể mặt mẹ mình mà cầu xin giúp với cảnh sát. Cậu hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, cậu không muốn ngồi tù đâu Miên Miên!” Khương Hữu Thành gào khóc nước mắt nước mũi đầy mặt. Nhìn thấy ông ta như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Khương Miện lập tức lộ vẻ giằng xé không nỡ. Nữ cảnh sát bên cạnh thấy thế, suýt nữa đã đứng ra khuyên can, bảo cô đừng tin những lời đường mật của tội phạm. Bây giờ mới biết hối hận, vậy trước đây làm gì. Loại người này nhìn là biết chẳng phải thật lòng hối cải, không thấy bây giờ hắn vẫn đang dùng đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-dai-xuyen-thanh-nguoi-dep-mong-manh-de-vo/2585237/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.