Niệm hại chị nóng hết cả máu, rõ ràng ban nãy nó thừa nhận với Hoài Đan gái già như chị không xứng với nó, thế nào mà mấy phút sau đã lẽo đẽo theo chị, nói cái giọng nửa dỗi hờn nửa nũng nịu như kiểu yêu thương chị nhiều lắm. Chị tức Niệm, nhưng nghĩ Niệm mới xuất viện chị lại thương. Âu cũng tại chị nóng nảy bộp chộp khơi lại chuyện đau thương của nhiều năm trước, chả biết thằng nhỏ thời gian vừa rồi ăn uống ra sao, sinh hoạt thế nào, ngủ trong viện có thoải mái không? Sốt hết cả ruột nên chị đùng đùng mở cửa ra, muốn ôm nó một phát xem người có bị gầy đi xíu nào không nhưng bắt gặp ánh mắt nó nhìn mình đầy tội lỗi lại sinh kiêu khoá cửa văn phòng rồi giả bộ đến giờ tan làm rồi ta đây phải đi về. Thú thực thấy Niệm bám theo sau chị vui vui kiểu gì ý, nhưng vui kệ vui, chảnh thì vẫn cứ chảnh:
- Ơ hay? Vỉa hè hết chỗ hay sao mà phải đi sát vào nhau thế nhỉ? Ban nãy còn chê con này gái già đã qua một đời chồng không biết đẻ cơ mà?
- Hả? Chê lúc nào đấy?
- Vừa ừ đồng tình với Đan đó, đừng giả vờ giả vịt.
- Lúc trong văn phòng đó hả? Lúc đó đây có nghe thấy gì đâu, ừ đại cho Đan về sớm thôi mà, nói nhiều phiền.
Cậu thật thà giải thích, chị nghe thấy hợp lý liền thôi không móc mỉa, bù lại quay ngoắt sang trách móc:
- Thanh niên trai tráng quái gì người yêu giận dỗi không biết đường nịnh nọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-dau-em-chong/520257/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.