Tô Tranh từ từ tắm rửa.
Lòng của cô đã qua hai mươi năm, nhưng thân thể cô mới chỉ có hai mươi tám tuổi thôi.
Cô vẩy nước ấm lên, nhìn những giọt nước này từ nơi tuyết trắng của mĩnh chậm rãi chảy xuống, chảy qua vòng eo mảnh khảnh,nhưng lại không rơi vào nơi u kính.
Da thịt của cô trắng muốt như sứ hảo hạng. Ở nơi đó có một vài giọt nước trong suốt càng làm nổi bật lên sự sáng bóng mê người. Lúc này cô cảm thấy mình vẫn còn…tư cách , tư cách thuộc về một người con gái.
Tô Tranh đứng lên, nước chảy dọc theo thân thể cao gầy đẹp đẽ của cô xuống. Đôi chân thon dài bước ra khỏi bồn tắm, tiện tay cầm một cái khăn tắm lên lau, sau đó lại cầm cái áo ngủ đã sớm chuẩn bị bên cạnh mặc vào.
Khi cô ra khỏi phòng tắm, cô thấy Mạc Phong đã cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ có quần và áo sơ mi, áo sơ mi đã tháo một cúc, lộ ra da thịt ngăm đen.
Anh ngồi ở ghế salon, lặng lẽ chăm chú nhìn cô.
Mái tóc ngắn của cô còn ướt, bết vào vầng trán trắng noãn. Có một giọt nước từ từ chảy xuống, chảy đến lông mi cô, cô nhẹ nhàng mở hai mắt, làm rơi giọt nước kia. Nhưng ánh mắt của cô vẫn có chút mơ hồ, còn có cảm giác chua chát.
Tô Tranh vẫn không nhúc nhích, cô gắng nhịn cảm giác chua chát trong mắt này.
Cô có thể cảm giác, đôi mắt người kia vẫn chưa rời khỏi mình. đôi mắt của người đàn ông kia vẫn không rời khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-du-anh-can-cau/859382/quyen-7-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.