Dọc theo đường đi tất cả mọi người đều trầm mặc, Mạc Yên Nhiên thấp thỏm bé sợ khi phải gặp lại bà nội người đã vứt bỏ bé, Tô Tranh có tâm sự, mà Mạc Gấm và Mạc Cách Ly thì là người trời sinh đã ít nói. Gần như là toàn bộ quá trình, chỉ có phong cảnh thay đổi còn không khí xunh quanh mọi người không hề đổi thay.
Đoạn đường này đi rất nhanh, bọn họ còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, thì thị trấn N đã hiện ra trước mắt.
Xe chậm rãi đi vào thị trấn, lái vào một nhà cổ, lúc này lòng của Tô Tranh đã chìm xuống đáy cốc.
Vừa xuống xe, đã nhìn thấy một đôi mắt trầm lặng, lạnh lùng nhìn mình.
Cả người Mạc Phong tỏa ra hơi lạnh, sừng sững đứng ở trên bậc thang, nhìn người phụ nữ cúi đầu nghe nói từng phản bội mình của mình.
Phản bội, đúng, đó là phản bội.
Mạc Phong đau lòng siết chặt hai quả đấm, nhưng anh vẫn giữ được lý trí, anh cần một lời giải thích của cô.
Tô Tranh bôn ba suốt cả đoạn đường dài, lúc này đã có chút mệt mỏi, khuôn mặt cô tái nhợt cười nhẹ với Mạc Phong.
Vào lúc này tức giận trong lòng Mạc Phong dâng lên, anh đi từng bậc thang một xuống đi đến bên cạnh Tô Tranh, nhìn cô thật lâu, cuối cùng trầm trọng hỏi: “Có phải ngay từ đầu cô đã có mục đích khi đến gần tôi phải không?”
Tô Tranh gật đầu, không tệ, đúng là ngay từ khi mới bắt đầu cô đã có mục đích, mục đích của cô rất đơn giản, chính là đứa bé,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-du-anh-can-cau/859580/quyen-15-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.