Huệ Nhi thả người bồng bềnh trên mặt biển cách thuyền độc mộc vài mét, cười ngọt ngào với Thượng Linh: “Chị à, thật xin lỗi chị quá! Em vừa chợt nhớ ra một việc rất quan trọng phải làm. Em về trước đây, lát nữa sẽ qua đón chị. Chị cứ ở đây một mình ngắm san hô nhé! Với lại dù sao chị cũng không biết chèo thuyền, chắc cũng không dùng nổi hai mái chèo này. Hơn nữa nếu có để trên thuyền, thì cũng có khả năng chị sẽ không cẩn thận làm rơi mất. Chị cứ ở đây tận hưởng, cẩn thận đừng có ngã nhào xuống biển nhé!” Huệ Nhi e thẹn mỉm cười quay người đi, bơi về phía hòn đảo.
Đợi đến khi Huệ Nhi bơi ra xa, Thượng Linh mới rút lại gương mặt lúng túng hoảng hốt. Cô nóng mắt khi nhìn bóng người đang ra sức bơi.
Không ngờ cô nàng lại có thể nghĩ cách này để tống cổ cô ra giữa biển khơi, lại còn khoa trương là mình sẽ bơi về đảo. Cô vừa rồi còn tấm tắc khen ngợi kĩ năng diễn xuất của cô nàng đã tiến bộ, nhưng như thế này chẳng phải cô nàng lại làm chuyện ngớ ngẩn rồi sao? Cô chỉ nói là mình không thích bơi, chứ có nói là không biết bơi lúc nào đâu?
Sau khi gia đình bị phá sản, cô luôn sống tại căn nhà gỗ bên bờ biển, có lúc còn ra biển đánh cá cùng nhà thuyền, làm sao lại có thể không biết bơi chứ?
Con bé này cứ quấy rầy cô mãi, liệu có cần dứt khoát một lần cho cô nàng nốc-ao luôn hay không? Thực ra cô cũng thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-duoc-yeu-minh-anh/440637/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.