An Huệ Nhi ủ ê rời khỏi đảo, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa ngọn lửa âm ỉ. Rõ ràng cô nàng vẫn còn con át chủ bài mai phục trên đảo. Chỉ đáng tiếc là lúc Huệ Nhi rời đi, Thượng Linh vẫn nằm ngủ trong phòng nên không trao nhau được ánh mắt cuối cùng.
Đặt chân lên hòn đảo này lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Thượng Linh ngủ nướng. Có lẽ do lúc trước đi bơi về quá mệt, nên cô đã ngủ li bì, đến khi tỉnh dậy trời đã chuyển sang chiều.
Thượng Linh thấy A Ảnh và Mễ Mễ đang ngồi uống nước trong quán cà phê, hai người đã đến đảo từ sáng.
Cô ôm chầm lấy Mễ Mễ sau bao ngày không gặp, trách Mễ Mễ không gọi cô dậy sớm hơn.
“Gọi cậu dậy á? Thôi xin! Ông chủ “mỹ nhân” của cậu hạ lệnh không cho phép bất kì ai làm phiền giấc ngủ của cậu.” Mễ Mễ tức giận nói: “Khốn kiếp! Kẻ đáng ghét nhất là A Ảnh. Đến giờ này rồi mà vẫn tuyệt đối phục tùng Diệp Thố! Uổng công mình không về nhà ăn Tết đi cùng anh ta tới đây. Giờ này, tác dụng duy nhất của mình là làm bạn với cậu, giúp cậu giải sầu trong những ngày buồn tẻ! Khốn kiếp, khốn kiếp…”
Thượng Linh bị mắng lây, mặt bắn đầy nước bọt.
Sau này cô cứ nghĩ mãi, có lẽ lần đó Mễ Mễ đã tức giận thực sự. Hạ mình theo đuổi một người đàn ông mà đến nửa năm trời chẳng có chút khởi sắc, đúng là sự đả kích rất lớn đối với người luôn thuận buồm xuôi gió trên tình trường như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-duoc-yeu-minh-anh/440639/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.