Edit: Hạnh
Ôn Giản thấy không quá ngạc nhiên, năm đó thân thủ của Giang Thừa rất giỏi, thêm cả tư thế cầm súng nữa, chắc chắn đã được tập luyện qua.
“Sao anh lại xuất ngũ?” Ôn Giản hỏi.
Giang Thừa: “Lúc chấp hành nhiệm vụ thì bị thương, khá nghiêm trọng, không thể ở lại bộ đội được nữa, lúc ấy cũng bỏ lỡ cơ hội thi lên trường quân đội, mơ hồ về cuộc sống, cân nhắc bàn bạc với lãnh đạo, quyết định giải ngũ về thi đại học.”
Anh trả lời qua loa, ngẩng đầu nhìn cô: “Ôn Giản, năm đó ba em có nói chú ấy làm gì không?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Ba em không nói gì cả.”
Giang Thừa: “Nhưng em vẫn tin ba em vô điều kiện, hiểu chú ấy đúng không?”
Nếu là Ôn Giản năm 16 tuổi, cô sẽ không do dự, gật đầu trả lời anh, nhưng hiện tại, cô mở to mắt, ánh mắt đề phòng nhìn anh, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, ánh mắt cũng không để lộ suy nghĩ của mình.
Giang Thừa siết chặt cốc giấy, anh bật cười.
Anh đặt chiếc cốc xuống, từ từ đi về phía cô, anh đứng trước mặt Ôn Giản, cúi đầu nhìn cô, im lặng không nói.
Ôn Giản căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt ấy vẫn như năm đó, lúc cô 4 tuổi, ngoan ngoãn vô tội, yếu ớt trầm mặc, lúc gặp lại nhau là khi cô 16 tuổi vẫn đơn thuần như năm nào, chỉ là không biết từ bao giờ, sự đơn thuần ấy trở thành vũ khí của cô, vẻ ngoài đơn giản nhưng tâm tư bên trong lại phức tạp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-la-da-nghiem-tuc-voi-em/14454/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.