Chẳng mấy chốc là đến Tết Đoan Ngọ, vốn là ngày gia đình đoàn tụ. Không ngờ huynh trưởng lại năn nỉ phụ thân đến thăm ta.
Gian phòng chật hẹp, không tiện tiếp khách, ta bày bàn trà ngay trong sân.
Phụ thân vừa bước vào đã nhìn quanh, thấy sân bừa bộn, chỉ che chắn tạm bằng một tấm vải, một bên tường còn mở cửa thông qua phòng phía Tây, ông cau mày nói:
“Con gái một thân một mình ở đây, lại có đàn ông ra ra vào vào cả ngày, thật là mất nết!”
Ta không muốn tranh cãi:
“Chẳng phải đã rào lại rồi sao?”
“Hừ! Tấm vải này chỉ cao ngang đầu người, chỉ cần trèo lên là nhìn thấy hết. Như thế này thì lấy thể diện ở đâu ra mà sống tiếp?”
“Ha! Phụ thân nói thế chẳng thấy buồn cười sao? Hồi ép ta lấy Trương góa vợ, người ta chec rồi còn chưa kịp bái đường, người nhà ông ấy thì bảo ta là sao chổi, đến nhà mình thì lại nói ‘con gái gả ra ngoài rồi thì như bát nước hắt đi’, không cho vào cửa.”
“Phụ thân có từng nghĩ khi ấy ta còn chút thể diện nào để sống tiếp không?”
“Giờ ta đã tự lập hộ tịch, tự mình kiếm sống, vậy mà phụ thân lại bảo ta nên chec đi?”
Huynh trưởng ngăn lại: “Muội nói ít thôi, hiếm khi phụ thân rảnh để đến thăm.”
Phụ thân ta - Hoắc Ngọc Sơn, vốn uy quyền bao năm, làm sao chịu được lời trái ý, mặt lập tức tái xanh:
“Con nha đầu này có còn để phụ mẫu trong mắt mình nữa không? Ta nuôi ngươi lớn đến thế này, để hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-la-hang-xom-thoi-ma/285359/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.