Tử Điệp lẳng lặng đứng ở trước mặt Phong Lạc Hiên, mãn nhãn lửa giận vừa rồi bây giờ đã hoàn toàn là một mảnh yên tĩnh không có một tia gợn sóng.
Phong Lạc Hiên dấu diếm thanh sắc cùng Lạc Hàn nói chuyện ánh mắt lại thường thường liếc về phía Tử Điệp, Phong Lạc Hiên âm thầm bội phục khả năng tự chủ của Tử Điệp, vừa rồi ở xa xa Phong Lạc Hiên rõ ràng cảm nhận được Tử Điệp đang rất tức giận, tức giận kia giống như muốn đốt cháy hắn, mà giờ phút này lại bình tĩnh giống như việc gì cũng chưa từng phát sinh.
Mà tự chủ như vậy lại làm cho Phong Lạc Hiên có chút tức giận, bởi vì lúc này Tử Điệp cho người ta một loại cảm giác cách xa ngàn dặm, bình tĩnh làm cho Phong Lạc Hiên cảm thấy Tử Điệp vẫn đem hắn trở thành người xa lạ mà đối đãi , bởi vì chỉ có ở trước mặt người quen thuộc mới có thể toát ra chân tình của chính mình, mà biểu tình lạnh nhạt của Tử Điệp như đang nói, ta và ngươi không quen đừng đến gần đây, điều này làm cho Phong Lạc Hiên có một loại cảm giác vô lực, hắn ẩn ẩn bắt đầu lo lắng cho dù là Lạc Hàn không ở bên người nàng thì mình có bao nhiêu phần nắm chắc có thể chinh phục Tử Điệp, Phong Lạc Hiên cũng không có đáp án.
“Hai người các ngươi nha, thật không biết nói các ngươi có cái gì tốt, một người là Vương gia một người là Thái Phó, các ngươi sở tác sở vi ở trong cung có ngàn vạn ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-lam-vuong-phi-cua-nguoi/1631429/quyen-2-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.