Vào cuối tháng sáu, Thượng Hải cũng không mát mẻ hơn Bắc Kinh.
Trong mùa hè tươi tốt, sôi động, mọi vật đều tự do, những cơn nóng bừng là thử nghiệm chân thực nhất đối với các giác quan, khiến con người cảm nhận được cảm giác nóng bừng như đang bốc hơi.
Hoa lựu ngoài sân nở rộ, chiếm lấy cả bức tường dưới ánh mặt trời.
Đầu năm dì Chu từ Thiệu Hưng trở về đã mở hai mảnh đất nhỏ dưới gốc cây hoè già, trồng hành, tỏi và rau Thượng Hải. Tây Trừng cầm ống nước dài tưới hết cây cối, cô ở nhà càng ngày càng lười biếng, mái tóc dài buông xõa, mặc áo thun xanh dài đến giữa đùi, xỏ dép vào chân rồi đi thẳng vào trong, giẫm lên nền đất mềm.
Bà ngoại gọi cô chải tóc và thay quần áo.
Tây Trừng mỉm cười quay người nói "Vâng", nhưng vẫn lề mề. Dòng nước trong suốt, mát lạnh chảy ra khỏi ống, trượt khỏi lá cây, ngấm vào lòng đất, những tia sáng xuyên qua từ những khe lá nhảy múa nhẹ nhàng trên vai cô.
Bà ngoại cảm thấy ngạc nhiên. Cô có phần khác trước, năm nay cô thường xuyên bộc lộ bản chất trẻ con.
Tây Trừng tưới rau xong, cũng không quên cây xương rồng trong góc. Nó không cần nhiều nước để sống nhưng thỉnh thoảng cũng cần được chăm sóc. Cô nghĩ đến Loan Phượng Ngọc bị bỏ rơi, tự hỏi không biết nó bị ném đi đâu, cuối cùng chết héo ở xó xỉnh nào.
Bữa sáng có hoành thánh.
Nói là bữa sáng, nhưng thực ra đã gần mười giờ rồi. Tây Trừng dậy muộn, dì Chu ngắt hai lá cải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-gan-ben-em/1160168/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.