"Để anh xem, đây là bé lưu manh nào."
Trong căn phòng ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt anh sáng rực, ánh nhìn từ khóe mắt đến bờ môi cô, từng chút một lướt qua, đồng tử đen thẳm, trông có vẻ nguy hiểm, như một con sói dịu dàng và lịch lãm đang chờ thời cơ hành động.
Tim Cố An thắt lại, không dám động đậy.
Đầu mũi anh lướt qua mũi cô, hơi thở thanh khiết càng lúc càng gần.
Nhận ra điều sắp xảy ra, cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhắm mắt lại, lông mi vì hồi hộp mà run rẩy đáng thương. Tim đập mạnh lên đến cổ họng, hơi thở không tự chủ mà bị nén lại, không khí ngày càng nóng bức khiến cô sắp nghẹt thở.
Nhưng cô hồi hộp đợi rất lâu...
Cũng không đợi được cái hôn của Giang Nghiễn.
Cố An mơ hồ mở mắt ra, chỉ thấy chàng trai đẹp trai cười mắt cong cong, tay chống bên người cô nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, như một cậu ấm nhà giàu cà lơ phất phơ trêu chọc cô gái nhỏ.
Ngay lập tức, má cô đỏ bừng, xấu hổ muốn trốn đi, chỉ cảm thấy mình thật vô dụng.
Giang Nghiễn đâu có nói sẽ hôn cô!
Cô hồi hộp cái gì chứ?
Cô nhắm mắt làm gì chứ?
Hu hu hu! Thật! Mất! Mặt! Quá!
Cố An tức giận kéo chăn che khuôn mặt nóng bừng của mình, khuôn mặt tuyệt sắc của anh ngay trước mắt, cô hoàn toàn không chống đỡ nổi, nên đưa tay đẩy ngực anh: "Không hôn thì thôi, anh đi ngủ đi..."
Bạn nhỏ giận dỗi, giọng điệu hung dữ, càng không có sức lực thì càng lúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-hon-anh-nicolas-duong-ho-lo/1744780/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.