Cố An cười tủm tỉm, che mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, rực rỡ như những ngôi sao nhỏ, sáng lấp lánh.
Cô như một đứa trẻ mẫu giáo, bỗng nhiên có một hộp kẹo khổng lồ, mỗi viên kẹo đều trông thật ngon lành.
Cô cứ nghĩ viên kẹo trong tay mình là ngọt nhất, nhưng lại phát hiện ra, viên kẹo tiếp theo còn ngọt hơn, viên kế tiếp lại càng ngọt hơn, hoàn toàn không thể nào dự đoán trước.
Và những niềm vui bất ngờ, sự ngọt ngào ngập tràn trong bong bóng hồng này, tất cả đều đến từ người cô thích.
Cố An đưa tay cho Giang Nghiễn, chiếc răng khểnh nhỏ trông thật đáng yêu, âm cuối trong giọng nói vui vẻ không che giấu: "Muốn anh nắm tay em."
Giang Nghiễn khẽ nhướng mày, nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, dịu dàng cười: "Thần tuân chỉ."
Mặt trăng lặng lẽ trốn sau những đám mây, dường như cũng bị cặp đôi đang yêu cho ăn chanh, không dám nhìn nữa, chỉ để lại ánh sáng màu xanh, nhẹ nhàng bao phủ.
Giang Nghiễn cùng Cố An đi dạo quanh trường, đi bộ trên sân tập, còn ra chợ đêm trước cổng trường ăn một ít xiên nướng. Vừa về đến nhà, điện thoại của anh liền reo lên.
Cố An lo lắng nhìn anh, lúc anh nghe điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng, quai hàm căng thẳng, nét mặt sắc bén. Ngay khi cúp máy, anh liền vào phòng thay quần áo, nhét thẻ cảnh sát vào túi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-hon-anh-nicolas-duong-ho-lo/1744785/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.