Đầu năm nay, trận tuyết đầu tiên đến bất ngờ, những bông tuyết rơi xào xạc từ bầu trời đêm xanh thẳm.
Giang Nghiễn cúi xuống, ngón tay thon dài nâng gương mặt cô, đôi môi mỏng khẽ áp lên khóe môi cô.
Cảm giác mềm mại ướt át, hương vị bạc hà thanh mát, hơi thở ấm áp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng lại mang theo sự dịu dàng vô hạn, có chút lưu luyến mãi không tan.
Tư duy giống như kẹo bông gòn tan chảy, ngọt ngào và dính nhớp không thể suy nghĩ, tim ngừng đập đến mức khó thở, Cố An mơ màng, ngón tay vô thức nắm lấy vạt áo khoác của anh, mắt nhắm chặt...
Dưới ánh trăng sáng, Giang Nghiễn khẽ tách ra, bông tuyết rơi trên hàng mi run rẩy của cô.
Khi cô mở mắt ra, thế giới này phủ đầy màu trắng bạc phía sau lưng Giang Nghiễn, dưới bầu trời sao, ánh tuyết trắng như ánh trăng, nhưng không thể nào sánh bằng ánh mắt trong trẻo dịu dàng của anh.
Trong những năm tháng thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi của mình, Giang Nghiễn vẫn là vị cảnh sát Giang lạnh lùng và xa cách kia.
Mặc đồng phục huấn luyện màu đen, bên ngoài khoác áo chống đạn, mang giày chiến cảnh sát, tóc đen mắt đen, khuôn mặt lạnh lùng trắng nhợt, khí thế uy nghiêm.
Trải qua bao trận mưa bom bão đạn, từng bị súng chĩa vào thái dương, thấy được những mặt tối mà cả đời cô không thể thấy, là cảnh sát hình sự nhưng lại có khuôn mặt đẹp đến không thể kháng cự, khu vực quản lý không đếm xuể các cô gái nhỏ theo đuổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-muon-hon-anh-nicolas-duong-ho-lo/1744784/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.