“Trung y ư?” Ta chưa từng nghe qua.
Liễu Nham kịp thời phản ứng mình nói lỡ lời vội chữa lại”Thì là… trước kia con có học qua y thuật của một người, cho nên rất yêu thích phối dược …”
Thái bà bà rất kích động, xem ra mình có người kế nghiệp rồi.”Nha đầu, con đã ưa thích như vậy, nãi nãi ta tặng con hai quyển sách đi!” Bà kéo ra một cái rương đầy bụi bặm dưới giường. Mở ra, bên trong chỉ có hai quyển sách có chút ố vàng, Thái bà bà thận trọng lấy ra, run rẩy phủi bụi.”Nha đầu, hai quyển sách này đưa cho con, hi vọng con kế thừa y bát của ta và phu quân ta. Nhưng con tránh, đừng cho bất luận kẻ nào biết rõ hai quyển sách này ở trong tay con, để tránh gặp đến mối họa. Là thầy thuốc, phải cố gắng cứu người, chứ không thể tùy ý hại người. Hiểu chưa?”
“Nãi nãi, con đã hiểu.” Liễu Nham nhận lấy hai quyển sách kia, ngây ngẩn cả người. Một quyển bìa sách viết “độc kinh”, một quyển viết “y kinh”. Hai quyển sách này hôm qua nàng đọc sách có thấy đề cập tới, phía trên viết cách điều chế độc dược, phương pháp giải độc cũng ở ngay trong “độc kinh”. Tên độc dược gọi thất tuyệt, ý nghĩa như tên, sau bảy ngày trúng độc, độc phát, Thần Tiên cũng khó cứu. Lúc ấy Liễu Nham hiếu kỳ là làm sao có thể giải được kỳ độc, còn có ý đi tìm tư liệu về độc kinh.
Trên tất cả các sách đều giới thiệu “độc kinh” chính là do người được khen tặng là Độc Thánh viết, từng chấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-say-me-quan/65775/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.