Tuy rằng thực lực lão mạnh mẽ, nhưng cũng biết được, bên trong mật tàng, thực lực của lão hoàn toàn chưa đủ. Ánh mắt sắc bén, ý nghĩ linh hoạt, thủ đoạn cao thâm đồng dạng cũng vô cùng trọng yếu. Trong lòng lão vô cùng chần chờ, sau đó xoay người lại,
vỗ vỗ bờ vai Sở Vân:
- Tiểu tử, nhìn biểu hiện lúc trước của ngươi, không phải là ngươi rất giỏi suy luận sao? Tinh Hải Long cung còn bị ngươi tìm ra, ngươi nói thử xem, hiện giờ đang xảy ra chuyện gì?
Sở Vân cười lạnh:
- Ngươi nói ta dựa vào cái gì phải giúp ngươi?
- Hừ! Tiểu tử thối muốn ăn đòn? Gia gia hỏi ngươi, chính là để mắt đến ngươi, đừng có không biết điều như vậy!
Thiếu Chủ Viêm Gia lập tức quát.
- Không biết sống chết!
- Ỷ vào việc chúng ta không giết ngươi, lại dám hung hăng càn quấy sao?
- Lão tổ, để thuộc hạ ra tay, giáo huấn cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một trận! Tưởng rằng chúng ta không lấy tính mệnh của ngươi, thì không có cách nào khiến ngươi mở mồm?
Mọi người bắt đầu kêu gào, sợ hãi đọng lại trong nội tâm, giống như là tìm được nơi phát tiết ở trên người Sở Vân.
- Ta chết còn không sợ, còn sợ vài cái nghiêm hình, tra tấn sao? Hừ, không có bản lĩnh, sợ chết thì còn tìm Hỏa Đức Cung làm cái gì?
Sở Vân không chút sợ hãi, tuy rằng bị trói, ánh mắt vẫn lăng lệ như đao, khiến cho kẻ khác không dám nhìn trực diện.
Lão Tổ Viêm Gia càng ngày càng nhăn Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-ton/562634/chuong-269.html