Thật lâu về sau, mỗi khi nhớ đến lần đầu nhìn thấy Cố Niệm Nhân, Lâm Tích vẫn sẽ nhớ đến đôi mắt đẹp kia.
Đồng tử của người này trời sinh sáng tự nhiên, đồng tử đen dưới ánh mặt trời hóa thành màu nâu vàng, giống như quả cầu thuỷ tinh được đánh bóng cẩn thận, sạch sẽ trong suốt.
Tuổi trẻ luôn đầy rẫy những ảo mộng. Một số người coi lần đầu tiên nhìn nhau là khởi đầu của duyên phận, tim đập loạn nhịp giống như một cuộc gặp gỡ trong bộ phim vườn trường.
Nhưng với Lâm Tích thì đây là nghiệt duyên.
Cố Niệm Nhân không tiếng không động cứ thế xuất hiện, khuấy động tâm trạng vừa mới bình tĩnh của Lâm Tích.
Cô ấy cứ như vậy đứng trên hành lang nhìn cái người mà cô ấy không biết đó chính là con gái của ba dượng hèn hạ kia, trong đôi mắt đen láy hiện lên một lớp sương giá.
"Lâm Tích! Sao em không ở trong hội trường nghe tọa đàm hả! Đứng chỗ này làm gì?"
Bốn mắt nhìn nhau còn chưa nhìn ra được gì, thì Lâm Tích đã nghe giọng của giáo viên chủ nhiệm.
Một loại dự cảm không lành ập đến, mí mắt Lâm Tích lập tức nhảy dựng lên.
Cô đã bỏ lỡ ánh mắt của Cố Niệm Nhân, tập trung nhìn giáo viên chủ nhiệm Vương Đình Tú đang đứng giữa các giáo viên trừng mắt nhìn cô.
Gương mặt trẻ tuổi kia vô cùng nghiêm khắc, sau đó nghiêm nghị nói: "Đến văn phòng của cô chờ cô."
Bảy chữ này giống như một tia sét từ trời giáng thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-trich-tinh-yeu-cap-tu-bat-hoi-co-co-co/2926662/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.