Vết thương này, vừa rồi Lâm Tích có cảm giác.
Nhưng từ lúc nhỏ cô đã quen rồi, trên người thỉnh thoảng xuất hiện những vết thương nhỏ nên đối với cái trầy da này thì cũng chả thấy sao hết.
Nhưng không may, là có người để ý.
Mặt trời đã lặn ở cầu thang, bóng dáng Cố Niệm Nhân đang đến gần đã che mất phần lớn ánh sáng ban ngày khỏi tầm nhìn của Lâm Tích.
Cố Niệm Nhân hơi ngẩng đầu lên, ánh sáng lan tỏa trên lông mi, rõ ràng là Lâm Tích giơ tay nắm chặt cổ tay cô, nhưng ánh mắt của cô lại như đảo khách thành chú, ngược lại dùng cách này để nhìn rõ hơn vết thương của Lâm Tích.
Người này có một vẻ điềm tĩnh tự nhiên, một đôi mắt trong veo đang nhìn, lại là vực sâu lạnh lẽo, không có tiếng động nhưng lại hung hãn hơn bất cứ thứ gì khác.
Hơi thở giữa môi và răng trộn lẫn với làn gió mát trong cầu thang, lan tỏa trên làn da bị trầy, người này không e dè, cứ vậy mà xông vào lãnh địa của người khác.
Thình thịch!
Tim bị gõ hai cái, Lâm Tích không ngờ hành động phòng thủ nắm lấy cổ tay Cố Niệm Nhân của mình lại biến thành bộ dạng hiện tại, cau mày, lập tức ném cổ tay Cố Niệm Nhân ra: "Không cần cậu nói."
Sức của Lâm Tích không nhỏ, khi ném tay Cố Niệm Nhân ra thì bả vai cũng cử động theo.
Thế nhưng trên mặt Cố Niệm Nhân không hề có biểu cảm nào, thậm chí đến một cái nhăn cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-trich-tinh-yeu-cap-tu-bat-hoi-co-co-co/2926665/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.