Ở cùng Lâm Đắc Duyên nhiều năm như vậy, lửa giận của Lâm Tích mỗi lúc một mạnh hơn.
Cô giống như một người cầm dao không có chuôi khi đâm người khác, cô cũng bị thương và rỉ máu.
Nhưng lần này, sự thiếu kiên nhẫn của cô đầu tiên lại nổi lên nhưng rồi biến mất.
Không cần đến rồi đi nhanh vậy chứ.
Lâm Tích cứ vậy ôm chặt eo Cố Niệm Nhân, cau mày nhìn vào mắt Cố Niệm Nhân.
Mặt nước tĩnh lặng bị ánh sáng mặt trời khúc xạ bị dao động đột ngột làm gợn sóng, ẩn chứa trong gợn sóng nước là một vẻ hoảng loạn.
Trước khi có thể hồi phục sau cuộc chạy đường dài, một hơi thở nặng nề thoát ra từ đôi môi tái nhợt.
Càng cố gắng giữ bình tĩnh, càng để lộ một chút yếu đuối một chút bướng bỉnh.
Mái tóc dài tùy ý cuộn lên, bởi vì vừa rồi chạy bộ mà gió làm mái tốc rối bời.
Trông giống là bị khi dễ, mà gió cũng ngộ ghê, thổi mấy lọn tóc như có như không cọ vào gương mặt Lâm Tích, cô vô thức muốn trốn đi, nhưng vẫn bị mùi hương quấn lấy.
Đó vẫn là mùi hương hoa chưa được biết tên.
Mùi hương nhạt nhàn mức gần như không thể ngửi thấy nó lơ lửng trong không khí, nhưng Lâm Tích lại có thể ngửi thấy.
Im lặng một lát, cơn tức giận trong cổ họng Lâm Tích đã trôi đi.
Hóa ra con người thực sự có thể nguôi giận trong nháy mắt.
"..."
Lâm Tích thậm chí không biết nên nói cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-trich-tinh-yeu-cap-tu-bat-hoi-co-co-co/2926670/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.