Trong lớp vang lên tiếng bút lướt qua giấy, Trình Kiến Bang lật tờ giấy lại, phần lớn học sinh trong lớp vẫn đang tập trung làm bài.
Không ai bị phân tâm bởi những chuyển động ở hàng cuối cùng của lớp học, cũng không chú ý đến khuôn mặt sửng sốt của Lâm Tích.
Mình muốn cậu.
Ba chữ này quá mức mờ ám, cho dù không có cảm xúc, người nghe cũng sẽ cảm thấy khó hiểu.
Lâm Tích không phải loại người bị người trêu chọc sẽ rơi vào ảo tưởng, cô rất tỉnh táo, không hiểu Cố Niệm Nhân làm sao có thể nói ra những lời này mà biểu cảm vẫn như thế, đem tất cả đổ cho: "Cố Niệm Nhân, đau đến điên rồi à!"
Vẻ mặt Cố Niệm Nhân vẫn như cũ bình tĩnh, tiếp tục nói ra nửa câu sau chưa nói xong: "Mình muốn nhờ cậu ghi lại bài tập về nhà giúp mình."
Lâm Tích sửng sốt.
Ngay cả cô cũng không nhận ra rằng tính khí của mình lại một lần nữa bị người này khơi dậy, nhưng nó nhanh chóng giảm xuống vì người này. Suy nghĩ trong đầu cô đã chuyển từ "Cố Niệm Nhân điên rồi" thành "Cậu ta đau đến vậy sao?"
Giọng của Cố Niệm Nhân rất nhẹ nhàng, tốc độ nói cũng rất chậm: "Tuần sau mình xin nghỉ hai lớp học bù, nên muốn nhờ cậu ghi chép lại những phần quan trọng. Nếu có bài thi, cũng nhờ cậu cầm giúp mình."
Nói xong, Cố Niệm Nhân ngước mắt nhìn Lâm Tích.
Gương mặt lạnh lùng của cô gái phủ lên một lớp mệt mỏi vì kỳ kinh nguyệt hành,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-trich-tinh-yeu-cap-tu-bat-hoi-co-co-co/2926683/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.