Lâm Tích trời sinh có đôi mắt tam bạch, mắt dài hẹp hơi nhướng lên, khiến lúc không có biểu cảm trông có vẻ dữ.
Có đôi khi có làm biểu cảm thì vẫn tạo cho người khác cảm giác cười như không cười, lười biếng uể oải, mang theo ngang ngược khó dạy bảo, cái này luôn làm Lâm Đắc Duyên tức giận.
Cũng bởi vì thế mà khi cô nói câu từ chối kia càng tạo cảm giác khó chọc hơn.
Bạn học nữ nuốt nước miếng, không dám hỏi Lâm Tích nữa, cuối cùng trực tiếp vẫn là Cố Niệm Nhân lên tiếng: "Xin lỗi, nếu bạn có việc gì thì cứ nói thẳng ra, bọn tôi không có thời gian."
Mục đích của bạn học nữ này chính là Cố Niệm Nhân, đôi mắt dao động, nghĩ ra cách chữa cháy khác: "Vậy... mình có thể kết bạn WeChat với cậu được không?"
Cách này khá ổn, dù sao thì nói chuyện trên điện thoại, không cần phải lo lắng có người thứ ba.
Thiết bị liên lạc thực sự là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ 21.
Lâm Tích lạnh lùng nghĩ trong lòng, cuối cùng vẫn châm chọc kèm theo cái liếc mắt coi thường.
Cô không biết phản ứng của mình là như thế nào, nhưng đối với hành vi của cô gái này, cô không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà cũng không có gì trách được, người ta chẳng qua là muốn kéo gần khoảng cách với người mình thích mà thôi.
Lâm Tích bực bội, liếc mắt nhìn chằm chằm gương mặt Cố Niệm Nhân.
Ở hành lang có tiếng nhạc thúc giục học sinh tập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-trich-tinh-yeu-cap-tu-bat-hoi-co-co-co/2926695/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.