Dương Nhật Hạ nhìn thấy sự sắc lạnh trong ánh mắt ông, cúi đầu, né tránh.
Cô lo lắng đến tột độ, vừa vuốt ve Hạ Nhi, vừa nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Chỉ mong rằng cánh cửa ấy sẽ bừng mở một lần nữa.
Nhật Hạ thầm cầu nguyện, chỉ cầu xin ông trời đừng gây ra thêm tổn thương, thử thách cho tình yêu của bọn họ nữa.
Không biết cô đã ngồi trước cửa phòng phẫu thuật bao nhiêu lâu.
Cơ thể mệt rã rời, gương mặt tiều tuỵ sau một đêm như đã bị rút cạn hết sức sống.
Nhật Hạ cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, cô muốn được nhìn thấy anh bình an sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trong hành lang bệnh viện lạnh lẽo, Hứa Âu Phong cũng ngồi chờ như cô, tưởng chừng ông đang chợp mắt, nhưng lời nói lại phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Hứa Âu Thần trước khi nhập viện đã gọi điện cho tôi, khẳng định rằng sẽ không bao giờ rời xa cô và đứa trẻ.”
Chất giọng ông nhẹ nhàng đến lạ thường, mang theo chút sự thương cảm.
Dường như ở ông vẫn còn cái gọi là tình người.
Nhật Hạ nhìn ông, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vâng!”
Ông ngồi phía đối diện, hướng ánh mắt tới phí Hạ Nhi đang say giấc trên đùi cô, ánh mắt có chút âu yếm.
“Con gái Âu Thần phải không?”
“Dạ vâng!”
“Đã được năm tuổi chưa?”
“Con bé sinh đầu năm, tròn năm tuổi đã được nửa năm rồi ạ.”
Nhật Hạ nhìn ông, tại sao lại nhận ra ánh mắt ấy đã trở nên dịu hiền, ấm áp như một người ông nhìn cháu của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-vi-qua-yeu-em/218552/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.