Tinh vân nhìn quanh một lượt, đúng là không có gì thay đổi. Mọi thứ vẫn như cũ. Cô cặp tay Đoàn Nam Phong bước lên phòng ngủ chính tầng trên.
Căn phòng vẫn y nguyên mọi thứ như lúc cô rời đi. Cô liền nhìn quanh rồi đưa mắt hỏi: “Nam Phong, anh không sống ở đây sao?”
Đoàn Nam Phong vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời: “Em bỏ anh đi rồi, nơi này còn giống tổ ấm sao?”
Tinh Vân nghe ra trong lời hắn có ý trách nàng, nàng liền tiến lại gần hắn nói: “Anh không ở thì nên cho thuê, để trống như vậy rất phí.”
Đoàn Nam Phong phì cười: “Nơi kỷ niệm của vợ anh, sao có thể để cho người khác vô ở được.”
Nói xong anh quay sang nhìn chiếc ghế bành dài bọc nhung đỏ mà cô hay ngồi ôm máy tính làm việc. Tay chạm vào thành ghế nhẹ cười: “Em đó, thích nhất là ngồi ở đây, ôm Macbook.”
Xong anh lại chỉ chỉ lên tường: “Tường màu vàng, rèm màu xanh lam. Chưa hết, em còn nói muốn trải drap giường màu trắng có hoa nhỏ li ti. Như vậy sẽ giống như đang nằm trên bãi cỏ mà ngủ.”
Tinh Vân nghe xong phì cười tiến đến bên cạnh nhẹ vòng tay qua eo anh: “Anh đều nhớ hết hay sao? Em cứ tưởng anh chỉ nhớ mỗi sở thích của Lưu Uyển Linh thôi.”
Đoàn Nam Phongcười cười, khóe môi hiện lên tia trêu ghẹo: “Bà Đoàn, lúc bà ghen nhìn bà đặc biệt đáng yêu.”
Tinh Vân hờn dỗi quay mặt đi thì đã bị bàn tay anh nắm lại kéo cô vào sát người mình. Bàn tay nhẹ luồn vào mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-vo-anh-yeu-em/75244/chuong-94-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.