"Rầm!"
Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bao bị đá văng ra.
Câu "cái gì đã đến" của Giang Hàng còn nghẹn ở cổ họng, chỉ thấy Phó Tây Cố mang vẻ mặt tức giận nóng nảy đi thẳng đến.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp dáng vẻ này của Phó Tây Cố.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh ta nhíu mày, cười: "Tớ nói này Phó nhị..."
Ánh mắt lạnh lùng phóng tới, anh ta lập tức nghẹn lại.
"Các cậu đi ra ngoài trước đi." Đè xuống nóng nảy, Phó Tây Cố quét mắt qua đám người đang chơi bài.
Từng chữ dường như đều như gằn từ trong cổ họng, lạnh lùng mà căng thẳng.
Có người muốn vui đùa một chút, nhưng thấy rằng không nên thất thố, cho nên vẫn ngậm miệng.
Một đám người, tốp năm tốp ba rời đi trong tò mò.
Một tay cắm trong túi quần, Phó Tây Cố nhìn về phía vẻ mặt xem kịch vui của Cao Địch: "Còn cậu nữa."
Cao Địch hừ một tiếng, vắt chéo chân, không để ý tới anh.
Cuối cùng Phó Tây Cố vẫn không kiên nhẫn được: "Cao Địch."
Giọng nói càng trầm.
Cao Địch giương môi, cười khiêu khích: "Đừng mà, tớ biết rõ cậu tới là vì cái gì, tớ còn muốn giúp cậu đó."
Mặt mày Phó Tây Cố sầm xuống.
Cao Địch nháy mắt mấy cái với anh.
"Phó nhị, đến cùng là xảy ra chuyện gì...?" Ninh Xuyên không hiểu ra sao, lập tức vừa cười vừa đứng lên, "Cậu làm sao vậy? Ai chọc giận cậu ? Chậc, cho tới bây giờ tớ cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-yeu-minh-em-mo-thoi-yen/1074293/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.