*****
Bên trong cửa.
Chuẩn bị trả lại cho Phó Khanh Khanh đồ cô ấy làm rơi, Lê Hoan tình cờ nghe được câu cuối cùng, tiếp đó là tiếng bước chân dần dần đi xa rồi hoàn toàn biến mất của hai người.
Lê Hoan đứng yên ở đó, cánh tay rủ bên người lặng yên nắm chặt.
Một lúc lâu, cô mới giật giật môi, biên độ cực nhỏ.
Biết rõ là không nên nhưng trái tim vẫn cứ rung động, biết rõ là không thể bị ảnh hưởng nữa nhưng lại bởi vì những lời anh nói mà lòng gợn sóng.
Cô ngửa đầu cười tự giễu.
Nên làm như thế nào bây giờ?
*****
Phó Khanh Khanh dỗ ngọt, quấy rầy liên tục cộng thêm ép buộc hăm dọa mãi mới khiến cho Phó Tây Cố lái xe đưa cô đến trung tâm mua sắm, cô đã quyết định cầm thẻ của anh thỏa thuê đi mua quần áo, phải quét sạch thẻ của anh mới vừa lòng.
Chung cư cách trung tâm mua sắm rất gần, không bao lâu đã đến.
Phó Khanh Khanh hưng phấn cởi dây an toàn, nghĩ đến cái gì, cô nghiến răng, khinh thường mà nói: "Đúng rồi Phó tiểu nhị, cái cô Lê Tư Tư kia, cháu nhất định không thể để cô ta sống tốt biết chưa, cô ta quá ghê tởm! Cô chưa bao giờ gặp qua một bạch liên hoa không biết xấu hổ như vậy. Giúp cô trừng trị cô ta, có nghe hay không!"
Ánh mắt Phó Tây Cố vẫn nhìn thẳng phía trước: "Dạ, trong lòng cháu biết rõ."
Phó Khanh Khanh bất mãn: "Cháu cũng làm việc quá qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chi-yeu-minh-em-mo-thoi-yen/1074316/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.