"Phần đầu bị chấn thương, nhưng rất nhẹ, sinh viên Mạnh sẽ không có chuyện gì, sinh viên Nhan, em có thể nghỉ ngơi." Kiểm tra xong thân thể của người nào đó trên giường, giáo y (Rei: kiểu như là bác sĩ trong trường ý) rốt cục có thể thả lỏng, thở phào một cái.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt sưng hồng của cô, nhịn không được khẽ nhắc nhỡ một câu.
"Cảm ơn thầy, nhưng mà em cũng không mệt lắm đâu ạ!" Nghe ra thiện ý trong lời nói của ông, Nhan Mộ Ngữ khẽ nở nụ cười dịu dàng, lại lập tức quay đầu, toàn lực chú ý đặt lên khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Vũ Nhiễm.
Anh nhất định rất khó chịu, nhất định cần phải có người bên cạnh chăm sóc.
Nhan Mộ Ngữ đưa tay, khẽ vuốt mất sợi tóc rối, cũng thuận tay lau đi vài giọt mồ hôi trên trán của anh.
"Khụ khụ....."
Ý thức được ở đây còn có người thứ ba, mặt Nhan Mộ Ngữ lập tức đỏ lên, luyến tiếc kéo tay về: "Đã phiền đến thầy rồi, nếu đã không có chuyện gì, ở đây có em là được rồi."
Giáo y cũng phối hợp đứng dậy rời đi, nhưng khi ra đến cửa, lại cố ý phát ra thanh âm nhỏ như nói thầm nhưng Nhan Mộ Ngữ vẫn có thể nghe được: "Thanh niên bây giờ, một chút cũng không biết quý trọng người già a, ta đã nhọc công băng bó vết thương cho bạn trai nó, như thế nào sau khi hết giá trị lợi dụng liền lập tức đá ta ra chỗ khác."
Quay đầu nhìn Nhan Mộ Ngữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã cúi sát đến ngực rồi, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chia-tay-di-anh-chang-dao-hoa/2560023/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.