Đường Ẩn thản nhiên nói: "Ta còn nhớ rõ, ngày đó. . ."
Ngày đó trời có sương mù, trong lòng Nguyệt Nhi đầy tâm sự, nàng đang tản bộ từ trong hoa viên quay về. Nàng đi đến lầu các thì thấy Đường Ẩn ném bút thở phào: "Cuối cùng cũng hoàn thành, Nguyệt Nhi ngươi mau đến xem đi, nàng thấy thế nào?"
Nguyệt Nhi cười nhẹ lướt qua tình lang nhẹ nhàng bước mau đến trước bàn thì thấy có một bức hoa đồ vẽ chân dung chính mình rất là sống động.
Đường Ẩn cười nói: "Hoa tôn người, người đẹp càng đẹp hơn. Lúc nàng đang đi dạo trong công viên ta thấy khung cảnh như người và hoa cùng khoe sắc, nhất thời cảm hứng thăng hoa ta muốn vẽ tranh lưu niệm. Sau này ta và nàng đều già cùng ngồi xem lại bức hoạ này nhớ lại trong lòng cảm thấy ấm áp chẳng phải là một chuyện cực kỳ hạnh phúc chăng?"
Nguyệt Nhi nói khẽ: "Khi đó ta cũng là hoa tàn rồi có trời mới biết chàng đã thêm mấy tiểu lão bà rồi?"
Đường Ẩn cười ha hả, hai tay ôm chặt nàng, nâng lên rồi nhẹ nhàng quay hai vòng. Đột nhiên từ ngoài cửa có tiếng tỳ nữ bẩm báo: "Lão gia, trà bánh đưa tới rồi."
"Đưa vào đi!" Đường Ẩn buông Nguyệt Nhi ra rồi trầm giọng dặn dò.
Tỳ nữ bưng hộp cơm đi vào rồi để nước trà và món điểm tâm sau đó liền cáo lui. Đường Ẩn chậm rãi đi đến bàn trà nhặt lên một miếng bánh đặt lên mũi ngửi lại nhẹ nhàng liếm một cái rồi lắc đầu cười khổ: "Không ăn được!"
"Chàng đừng trách nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chich-thu-gia-thien/1942865/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.