Dolores cười lắc đầu: “Có chút việc vặt, cơ mà cũng đã làm xong rồi.” Cô ấy còn vỗ vỗ vào mu bàn tay Thẩm Mộ Khanh như đang an ủi cô.
Lúc này, Dolores mới thôi nhìn Thẩm Mộ Khanh mà chuyển sang nhìn Fred Keith phía đối diện đang chầm chậm đi đến đây, cô ấy nói.
“Anh Fred Keith.”
Đây cũng được coi như là một lời chào hỏi nhưng Thẩm Mộ Khanh lại phát hiện lúc Dolores cúi người chào Fred Keith thì cơ thể cô ấy lại hơi run lên trong khi vốn dĩ cô ấy là người luôn bình tĩnh, dịu dàng.
Thẩm Mộ Khanh còn tưởng rằng là do cô ấy quá mệt mỏi nên mới vậy, thế là cô cũng không quá để tâm, thân mật khoác tay cô ấy.
Trước tiên cô nở nụ cười với Fred Keith, sau đó lại dẫn Dolores đi đến những chỗ khác trong sảnh chính.
Cô và Dolores nói chuyện con gái với nhau thì tất nhiên không hi vọng có đàn ông ở đó.
“Khanh, gần đây cô vẫn tốt chứ?”
Đối với lời hỏi thăm đầy quan tâm của cô ấy, Thẩm Mộ Khanh cong mắt cười, gật đầu lia lịa: “Mọi chuyện đều tốt, chẳng qua cô không ở đây nên cuộc sống của tôi lại có chút nhàm chán.”
Dolores khẽ cười một tiếng, bởi vì hôm nay cô ấy mặc lễ phục cúp ngực nên cô ấy huých nhẹ bả vai trần của mình vào vai Thẩm Mộ Khanh, hờn dỗi nói.
“Nói dối, chuẩn bị triển lãm lớn như thế sao có thể không mệt được.”
Thẩm Mộ Khanh lại lắc đầu, ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiem-huu-tuyet-doi-da-ma-vo-cuong/1775079/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.