Du Tinh Tử xua tay, khiêm tốn nói: “Chỉ là một nhà bán trang sức quèn ở Trung Quốc thôi, không đáng nhắc đến.”
"Du?"
Finn Eve lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, nhắc đi nhắc lại từ đó.
Cuối cùng, sau vài giây, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Du Tinh Tử ngồi bên cạnh: "Là Trang sức Du thị ở Trung Quốc à?"
Du Tinh Tử nhướng mày, vui vẻ nhìn Finn Eve: “Cô biết à?”
Finn Eve lộ vẻ “đã thất lễ rồi” nói: "Ai lại không biết nhà cung cấp trang sức lớn nhất châu Á cơ chứ?"
Dường như bởi vì sự có mặt của Du Tinh Tử, ngay cả một người phụ nữ mạnh mẽ như Finn Eve, lúc này cũng nói chuyện một cách hài hước cộng thêm biểu cảm khuôn mặt, chọc cho tiếng cười của Thẩm Mộ Khanh vừa mới ngừng lại bắt đầu vang lên.
Du Tinh Tử mím môi, trong mắt hiện lên nét u sầu: “Đây đều là công sức của thế hệ ba tôi, vầng hào quang thật sự quá lớn, vì thế không ai nhìn thấy nỗ lực của bản thân tôi.”
“Cô kể rõ hơn đi.”
Hai tay Thẩm Mộ Khanh ôm sau đầu, cô và Finn Eve tò mò nhìn Du Tinh Tử.
Dáng người nhỏ nhắn vốn đang ủ rũ bỗng vui vẻ trở lại, đôi mắt sáng ngời:
"Tôi tự mình thành lập một studio thiết kế trang sức. Mặc dù có cổ đông là ba tôi và Hoắc Kiêu, nhưng họ không tham gia vào hoạt động kinh doanh của tôi. Mọi việc đều do tôi điều hành."
Đến cuối, Du Tinh Tử cười ranh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiem-huu-tuyet-doi-da-ma-vo-cuong/1775081/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.