Ngón tay thon dài chạm lên khuôn mặt nhỏ đang khóc thút thít, nâng gương mặt cô lên nhìn anh.
Quả nhiên, chóp mũi của cô đã đỏ bừng.
Thẩm Mộ Khanh được nuông chiều từ bé, dù bôn ba ở nước Đức nhưng làn da không hề thô ráp chút nào.
Da cô vẫn trắng nõn như cũ, chóp mũi cô mới đầu vẫn còn bình thường nhưng bây giờ lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Fred nhíu mày, muốn chạm vào nhưng còn chưa thành công đã bị cô đẩy ra.
Anh nhìn lên trên thì bắt gặp đôi mắt đẫm lệ đầy oán trách của cô.
"Tại anh hết đấy, giữa ban ngày ban mặt mà lại nói mấy lời đồi bại."
Charlotte luôn thoắt ẩn thoắt hiện, không biết bà ấy đang núp trong xó xỉnh nào để nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ.
Anh cứ thản nhiên nói mấy lời dâm dục như thế tất nhiên Thẩm Mộ Khanh không thể chấp nhận được.
Bàn tay đang đặt bên eo anh siết chặt lại, Thẩm Mộ Khanh đang định véo anh một cái thật mạnh nhưng phát diện trong tay là một miếng cơ cứng rắn, hoàn toàn không thể véo được.
Thế là cô lại càng tức, quay ngoắt đầu sang một bên không thèm quan tâm anh nữa, giả vờ giận dỗi.
Lúc này, Fred chỉ quan tâm đến chóp mũi của cô, anh chấp nhận mọi sự yếu ớt của cô.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng dỗ dành: "Xin lỗi em, để anh bảo Bach gọi người đến khám cho em."
Đang định mở miệng gọi Bach thì anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chiem-huu-tuyet-doi-da-ma-vo-cuong/1775158/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.