Trần Ninh và Tống Sính Đình rời khỏi biệt thự Tống gia, lái xe trở lại công ty Ninh Đại.
Trên đường đi, Tống Sính Đình không giấu được vui mừng hỏi Trần Ninh: “Anh đã làm như thế nào vậy?”
Trần Ninh cười nói: “Anh gọi điện thoại cho thị trưởng nên ông ấy lập tức giúp anh sửa lại.”
Tống Sính Đình mở to hai mắt, nhìn Trần Ninh như một con quái vật, ấp úng nói: “Không phải chứ, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể để bảo thị trưởng làm việc sao? Người bình thường không thể làm được loại chuyện này đúng không?
Chắc anh có bí mật gì đó giấu em phải không?”
Trần Ninh cười nói: “Đúng là người thường không làm được, nhưng thị trưởng cũng là nễ mặt em nên mới mở cửa hào phóng giúp đỡ.”
Tống Sính Đình lúc này càng thêm bối rối, nghi ngờ hỏi: “Em sao?”
Trần Ninh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì gần đây em đã trúng thầu làm đại lý vắc-xin ung thư gan, có thể thấy trước được trong tương lai công ty của em sẽ là đối tượng đóng thuế lớn ở thành phố Trung Hải. Đương nhiên, thị trưởng sẽ phải có chính sách quan tâm chút.”
“Vùng đất ở Phượng Hàng Xung không có tiềm năng khai phá thành điểm thu hút khách du lịch. Tất nhiên, thị trưởng sẵn sàng dựa vào điều này để thay đổi tính chất của vùng đất thành đất khai phá, cho phép xây dựng nhà máy.”
Sau khi nghe Trần Ninh giải thích, Tống Sính Đình lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô cảm thấy rằng lãnh đạo thành phố thật sự quá quan tâm đến sự phát triển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-long-vo-song/1873621/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.