hội hôm qua tôi giữ lại mạng sống cho anh! Nếu anh không muốn chết, hiện tại liền mang đám bằng hữu phế vật của anh lập tức cứu khỏi Trung Hải, may ra vẫn kịp.”
Diệp Mục Thiên cùng đám người La Thành, Địch Vân nghe vậy liền ha hả cười vang.
La Thành nhếch miệng cười nói: “Tên tiểu tử này đúng là ngông cuồng tự đại, hắn dám muốn chúng ta lập tức cút khỏi Trung Hải?”
Địch Vân thần tình âm độc nhìn Trần Ninh, cười lạnh: “Tiểu tử này không biết đã uống bao nhiêu rượu, mới say thành bộ dạng này? Hắn chẳng lẽ không biết chúng ta mang đến ước chừng cũng hơn 2000 thuộc hạ sao?
Chúng ta một đao liền có nó chém chét hắn, ha ha ha…”
Diệp Mục Thiên được một đám huynh đệ bằng hữu vây.
quanh, lại nhìn vô số thuộc hạ đang vây kín Trần Ninh, kiêu căng nói: “Tiểu tử, mày có nghe lời của huynh đệ tao nói không? C đây tao có hơn 100 vị huynh đệ, thuộc hạ bọn họ đem theo phải ít nhất 2000 người.
Mày lấy cái gì so sánh với bọn tao? Chỉ bằng một đôi tay của mày?”
Trần Ninh cười cười: “Đương nhiên không phải, một đám thổ kê ngói cẩu các người, còn chưa xứng để tôi ra tay.”
Mọi người nghe vậy đều nhíu mày.
Diệp Mục Thiên cũng kinh nghi bất định nói: “Xem bộ dạng mày, còn có người giúp đỡ?”
Trần Ninh mỉm cười: “Tôi lười tự mình thu thập đám rác rưởi các người, đương nhiên sẽ gọi người đến giúp.”
Lời Trần Ninh vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến một trận xôn xao, là người được Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-long-vo-song/1875274/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.