Cung Hữu Vĩ hơi nghi ngờ quan hệ của sếp tổng và anh Việt nhà mình, lông mi dài là sao? Một tiếng bốn trăm đồng, à, không, bốn triệu?
Shh ——
Vấn đề này cứ cảm thấy không dám đi sâu tìm tòi nghiên cứu tiếp. Theo cậu ta biết, không phải sếp tổng và ảnh đế Thư Dụ kia ở bên nhau à, khiếu thẩm mỹ này làm thế nào cũng không thể ưng ý… Nghĩ đến cách ăn mặc kia gương mặt kia của Tiêu Việt, Cung Hữu Vĩ lắc đầu, không đúng không đúng, không thể nào là quan hệ này, chắc chắn có vấn đề tầng sâu hơn, nhưng bốn triệu một tiếng đồng hồ…
Cung Hữu Vĩ rơi vào trầm tư, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Về sau, Tiêu Việt nói gì cậu ta cũng không nghe rõ, chỉ liên tục gật đầu đáp lại “Vâng, được.”
Khi cậu ta hoàn hồn lại, Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt đã rời đi từ lâu.
Tuy nói là muốn mười người ta ăn cơm, nhưng nói thật Tiêu Việt cũng thực sự không có chỗ nào tốt, bình thường hắn ở suốt trong nhà làm dự án không phải nấu bát mì thì gọi thức ăn ngoài, thỉnh thoảng sẽ chạy xuống quán nhỏ dưới lầu gọi đại hai món ăn mấy bát cơm.
Hắn không nghiên cứu cũng lười nghiên cứu ăn uống, chỉ cần no là được, không kén chọn.
Nhưng mà, mời người khác ăn cơm thì không thể tùy tiện được, đánh giá quần áo của Nhậm Giang Lâm, áo mũ gọn gàng, âu phục phẳng phiu, đây không phải người chủ tùy tiện là có thể giải quyết.
“Anh muốn ăn gì, giới thiệu cái đi?” Kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-luoc-cua-dan-ky-thuat/1243515/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.