“Đây, đây là…” Ngụy Tiên kinh ngạc nhìn Tiêu Việt cứ đi như thế, lưỡng lự nói: “Nhậm tổng, đây là thế nào, cậu trai kia sao nói đi là đi?”
Nói thật ra, Ngụy Tiên cũng không để ý Tiêu Việt là ai, y để ý đến mối quan hệ của cậu trai không đáng chú ý và Nhậm tổng hơn, lời mập mờ thốt ra kia, còn nói ngay trước mặt Thư Dụ, vậy thì thú vị rồi.
Có thể nói là rất thú vị.
Nhậm Giang Lâm sao có thể không biết Ngụy Tiên trước mặt này đang nghĩ gì, bên ngoài là kinh ngạc, vụng trộm lại có rất nhiều ý nghĩ xấu xa. Nhìn Tiêu Việt đi xa, Nhậm Giang Lâm không nhịn được cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Tiên, “Đạo diễn Ngụy rất tò mò việc riêng của tôi.”
Vẻ mặt Ngụy Tiên cứng đờ, “Không, không có chuyện này.”
“Xem ra đạo diễn Ngụy uống nhiều quá rồi.”
“Phải, phải.” Ngụy Tiên cúi đầu khom lưng, “Tối nay uống nhiều quá.”
Nhậm Giang Lâm hừ lạnh một tiếng, không nhìn Ngụy Tiên nữa, ngược lại nhìn về phía Thư Dụ, nhưng chẳng biết tại sao, vừa rồi còn có lời muốn nói, bị Tiêu Việt nói chêm chọc cười, trái lại anh hết hào hứng.
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại: “Mọi người chơi thong thả, hóa đơn tính cho tôi, hôm nay tôi hơi mệt nên đi trước.”
Dứt lời cũng không nhìn Thư Dụ một cái, quay người đi xuống lầu.
Nhưng vừa ra khỏi cửa quán, sau lưng đã vang lên giọng Thư Dụ.
“Nhậm tổng!” Thư Dụ thấy Nhậm Giang Lâm dừng lại, chạy chậm đến bên cạnh anh, khẽ cười nói: “Tôi vừa nhớ ra hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-luoc-cua-dan-ky-thuat/1243518/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.