Diệp Huyền Tần cười: “Đã nghe nói người ở quốc gia các người đều kiêu ngạo tự đại quen, trước khi tôi không tin, bây giờ lại thiết thực cảm nhận rồi.
Không có tư cách gặp các người? Lời này nên để tôi nói mới hợp lý chứ.”
Tư lệnh Hồ chợt giật mình: “Chờ đã, sao trông cậu quen mặt vậy? Cậu là…
Diệp Huyền Tần của tập đoàn Diệp Linh?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Đúng thết”
Tư lệnh Hồ càng thêm khinh thường: “Một kẻ bị gia tộc vứt bỏ mà thôi, cũng dám xuống tay với bọn tôi!
Cậu biết thân phận của bọn tôi không!”
Diệp Huyền Tần nói: “Hai đại tướng của Tứ Hải, hàng xóm Đại Hạ, nắm giữ gần một nửa binh quyền của Tứ Hải.”
Hai tư lệnh đưa mắt nhìn nhau, người này biết rõ bọn họ.
Đáng chết, chắc chắn kế hoạch đã bị lô nên Diệp Huyền Tần mới ra tay trước.
Tư lệnh Hồ phẫn nộ: “Biết thân phận bọn ta còn dám ra tay, thật là to gan lớn mật! Bây giờ cậu thả chúng tôi ra, chúng tôi còn có thể tha cho cậu một mạng!”
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười: “Tôi đây phí công tốn sức bắt các người về, ông bảo thả thì tôi phải thả à? Ai cho ông mặt mũi nói lời này ra thế?”
Tư lệnh Hồ tức giận: “Đủ rồi, cừu con thì đừng có đứng đây giả làm sói xám. Ai chẳng biết người Đại Hạ cùng lắm là cảnh cáo bằng miệng cho bố giận mà thôi, không dám ra tay thật bao.
giờ. Tao không tin mày dám động vào bọn tao!”
Diệp Huyền Tần bất đắc dĩ vô cùng, liếc mắt ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-phong-van/2272510/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.