Mà Chu Tiêu Ân tựa hồ cố ý làm như vậy, kiếm khí không ngừng, nụ cười giễu cợt trên khóe miệng, như thể ông ta đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình. Ngược lại, làn da trắng nõn trên người của Thạch ma nữ lộ càng nhiều, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ lẫn tức giận.
"Chu Tiêu Ân ông đê tiện vô sỉ." Quần áo trước ngực của Thạch ma nữ bị kiếm khí xé nát, cuối cùng cô ta không nhịn được chửi rủa Chu Tiêu Ân.
Ánh mắt Chu Tiêu Ân có chút tham lam nhìn cảnh xuân trước ngực Thạch ma nữ, khóe miệng gợi lên một ý cười, nói: "Khà khà. Chỉ cần cô thề làm kiếm nô cho tôi, tôi liền giúp cô giết Huyền Linh."
"Mơ tưởng." Thạch ma nữ cắn răng nói.
Chu Tiêu Ân nhún nhún vai, nói: "Vậy không có biện pháp. Người Băng Tuyết Quốc Độ khẳng định đều muốn biết thân thể cô dưới bộ quần áo đen kia như thế nào đó? Khà khà, tôi liền từ bi thỏa mãn bọn họ một lần vậy."
"Chu Tiêu Ân này đúng là không biết xấu hổ hống hách." Ô Đạo Nhân nhẹ giọng nói, tầm mắt ông ta lại dừng ở trên ngực Thạch ma: "Nhưng mà dáng người Thạch ma nữ này thật đúng là vô cùng đẹp. Cô ta hẳn phải bốn mươi tuổi rồi, lại có thể bảo dưỡng tốt như vậy."
"Thạch ma nữ cứu Tiểu Lệ, ân tình này tôi phải trả." Đường Tuấn thấy thế thầm thở dài.
Anh mới vừa bước ra từng bước đã bị Ô Đạo Nhân bỗng nhiên giữ chặt: "Cậu ra để làm gì? Không thấy được ba người bọn họ đang đại chiến sao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chien-than-thanh-y/1978648/chuong-1400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.